Thông tin truyện
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
[Phần Nữ Chính]
Năm A Lê được chín tuổi, bên nhà hàng xóm có một tiểu lang quân bị thương nặng đến ở lại.
Vị tiểu lang quân ấy có dung mạo như tranh vẽ, phong thái tuấn mỹ vô song, A Lê đã lén lút thương mến hắn từ lâu.
Đến năm mười bốn tuổi, nghe đồn tiểu lang quân bị người ta “ruồng bỏ”.
A Lê lấy hết can đảm chạy sang nhà bên, nói với Hoắc Giác: “Huynh đừng buồn, nếu nàng ấy không cần huynh, ta cần.”
Lời vừa dứt, nàng đã bị Hoắc Giác ném ra khỏi cửa.
Dưới ánh xuân tươi đẹp, ánh mắt tiểu lang quân nhìn nàng còn lạnh hơn cả băng đá trên hồ Khai Dương.
Khương Lê ủ rũ bỏ đi, không bao lâu sau lại ôm một túi bạc đến cửa.
Nhưng lần này, tiểu lang quân sau cánh cửa như đã trở thành một người khác.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng đè nặng lên người nàng.
Hồi lâu.
Hắn vén một lọn tóc trên vai A Lê, đôi mày mắt vốn lạnh lùng nay thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng hỏi: “Lời A Lê nói ngày ấy còn tính không?”.
A Lê: “Còn, còn chứ.”
A Lê luôn nghĩ rằng chính mình đã theo đuổi được Hoắc Giác.
Mãi đến sau này, khi lật giở một cuốn sách cũ, bên trong cất giấu vô số bức họa nhỏ: A Lê năm chín tuổi, A Lê năm mười tuổi, A Lê năm mười một tuổi…
Từng nét bút, tất cả đều là hình bóng của nàng.
A Lê mới chợt ngỡ ngàng nhận ra. Có lẽ, trong những tháng ngày nàng không hề hay biết, Hoắc Giác cũng đã lén lút thương mến nàng từ rất lâu rồi.
[Phần Nam Chính]:
Hoắc Giác mang trong mình mối huyết hải thâm cừu.
Kiếp trước, hắn là quyền thần một tay che trời, nhìn kẻ thù lần lượt gục ngã, đại cừu báo được, nhưng hắn lại hối hận.
Hắn chỉ muốn tìm lại thiếu nữ năm xưa, người đã nhiều lần chạy đến Hoàng cung muốn chuộc hắn ra ngay cả khi hắn bị hoạn.
Khi mở mắt lần nữa, Hoắc Giác trở về năm mười sáu tuổi.
Ngoài cửa, thiếu nữ ôm túi bạc, đôi mắt long lanh ướt át, lo lắng nhìn hắn.
Hoắc Giác thoáng ngừng thở, lồng ngực như bị máu nóng thiêu đốt, đau nhói.
Đầu ngón tay run rẩy, hắn cất tiếng gọi khẽ: “A Lê.”
Hắn chưa từng dám mơ.
Sau khi lội qua núi xương sông máu, A Lê của hắn, người mà hắn đã đánh mất trong dòng thời gian dài đằng đẵng, thật sự đã trở về...
[Nàng thanh mai từ thuở nhỏ x Vị Thủ phụ tương lai bề ngoài đoan chính, nhưng thực chất thủ đoạn độc ác]
Chương mới cập nhật
Danh sách chương
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: “Tên thật của ta là Vệ Cẩn, tự là Chiêu Minh.”
- Chương 104: Thiếu niên Hoắc Giác một lòng muốn kế thừa những gì ông ngoại truyền xuống, trở thành Đại tướng quân, chưa bao gi
- Chương 105: Vệ Tướng quân nhà ta thật tuấn tú
- Chương 106: Thanh Châu đã quang đãng, mọi thứ đều tốt đẹp
- Chương 107: Kiếp sau ta vẫn sẽ nhớ nàng, thậm chí sẽ tìm được nàng trước ngươi, để nàng làm thê tử của ta
- Chương 108: “Ta là người của chàng, chàng cũng là người của ta. Tất cả những vết thương chàng chịu, ta đều phải biết.”
- Chương 109: “Ta đưa dao cho chàng.”
- Chương 110: Bằng hữu xa lánh
- Chương 111: Trò cười
- Chương 112: Trả lại trong sạch
- Chương 113: Gia pháp
- Chương 114: “Cái roi này ta chịu, đáng lắm…”
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Là nàng hại hắn
- Chương 117: Châm ngôn
- Chương 118: Đại kết cục (Thượng)
- Chương 119: Trống Đăng Văn vang (Đại kết cục – Trung)
- Chương 120: A Lê của hắn có lẽ không biết, hắn đợi ánh sáng này rất lâu rồi (Đại kết cục – Hạ)
- Chương 121: Ngoại truyện: Sau này
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Ngoại truyện: Khương Lê x Vệ Cẩn
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Ngoại truyện: Như Nương x Triệu Bảo Anh
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Ngoại truyện: Vệ Xuân x Tiết Vô Vấn
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150