Thông tin truyện
Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
[Phần Nữ Chính]
Năm A Lê được chín tuổi, bên nhà hàng xóm có một tiểu lang quân bị thương nặng đến ở lại.
Vị tiểu lang quân ấy có dung mạo như tranh vẽ, phong thái tuấn mỹ vô song, A Lê đã lén lút thương mến hắn từ lâu.
Đến năm mười bốn tuổi, nghe đồn tiểu lang quân bị người ta “ruồng bỏ”.
A Lê lấy hết can đảm chạy sang nhà bên, nói với Hoắc Giác: “Huynh đừng buồn, nếu nàng ấy không cần huynh, ta cần.”
Lời vừa dứt, nàng đã bị Hoắc Giác ném ra khỏi cửa.
Dưới ánh xuân tươi đẹp, ánh mắt tiểu lang quân nhìn nàng còn lạnh hơn cả băng đá trên hồ Khai Dương.
Khương Lê ủ rũ bỏ đi, không bao lâu sau lại ôm một túi bạc đến cửa.
Nhưng lần này, tiểu lang quân sau cánh cửa như đã trở thành một người khác.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng đè nặng lên người nàng.
Hồi lâu.
Hắn vén một lọn tóc trên vai A Lê, đôi mày mắt vốn lạnh lùng nay thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng hỏi: “Lời A Lê nói ngày ấy còn tính không?”.
A Lê: “Còn, còn chứ.”
A Lê luôn nghĩ rằng chính mình đã theo đuổi được Hoắc Giác.
Mãi đến sau này, khi lật giở một cuốn sách cũ, bên trong cất giấu vô số bức họa nhỏ: A Lê năm chín tuổi, A Lê năm mười tuổi, A Lê năm mười một tuổi…
Từng nét bút, tất cả đều là hình bóng của nàng.
A Lê mới chợt ngỡ ngàng nhận ra. Có lẽ, trong những tháng ngày nàng không hề hay biết, Hoắc Giác cũng đã lén lút thương mến nàng từ rất lâu rồi.
[Phần Nam Chính]:
Hoắc Giác mang trong mình mối huyết hải thâm cừu.
Kiếp trước, hắn là quyền thần một tay che trời, nhìn kẻ thù lần lượt gục ngã, đại cừu báo được, nhưng hắn lại hối hận.
Hắn chỉ muốn tìm lại thiếu nữ năm xưa, người đã nhiều lần chạy đến Hoàng cung muốn chuộc hắn ra ngay cả khi hắn bị hoạn.
Khi mở mắt lần nữa, Hoắc Giác trở về năm mười sáu tuổi.
Ngoài cửa, thiếu nữ ôm túi bạc, đôi mắt long lanh ướt át, lo lắng nhìn hắn.
Hoắc Giác thoáng ngừng thở, lồng ngực như bị máu nóng thiêu đốt, đau nhói.
Đầu ngón tay run rẩy, hắn cất tiếng gọi khẽ: “A Lê.”
Hắn chưa từng dám mơ.
Sau khi lội qua núi xương sông máu, A Lê của hắn, người mà hắn đã đánh mất trong dòng thời gian dài đằng đẵng, thật sự đã trở về...
[Nàng thanh mai từ thuở nhỏ x Vị Thủ phụ tương lai bề ngoài đoan chính, nhưng thực chất thủ đoạn độc ác]
Chương mới cập nhật
Danh sách chương
- Chương 51: A Lê, có được không?
- Chương 52: A tỷ, hãy để Tiết Vô Vấn cưới tỷ làm thê tử.
- Chương 53: Tiết Vô Vấn, nàng ấy gả.
- Chương 54: Những thứ nàng muốn, có khi nào ta không cho? (Tuyến cặp phụ)
- Chương 55: Nếu A Lê muốn làm thê tử của Trạng nguyên, chẳng lẽ hắn lại không đáp ứng?
- Chương 56: Có phải A Lê muốn không?
- Chương 57: Ma ma, người đã từng gặp vị kia ở Vô Song viện chưa?
- Chương 58: Chờ thân thể ta khỏe mạnh thì chúng ta sinh con nhé.
- Chương 59: Triệu Vân à, thật đáng tiếc!
- Chương 60: Ai dám cướp chén canh óc heo của Hoắc Giác?
- Chương 61: Yết hầu Hoắc Giác khẽ động, lòng mềm nhũn, sao có thể từ chối nàng? Giờ phút này, dù nàng muốn mạng của hắn, h
- Chương 62: Đôi mắt thiếu nữ ướt đẫm nước mưa, chăm chú nói với ông ấy: “Bảo, Bảo anh ca ca, đừng, đừng khóc.”
- Chương 63: Vệ Cẩn, con cháu đời thứ sáu mươi ba của Vệ gia Thanh Châu, đặc biệt đến lầu Đại Bi, mượn linh bài của tổ tiên
- Chương 64: Tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Viên Huyền nhìn rõ ràng, đó là một Đế tinh khác với Đế tinh của vương tr
- Chương 65: Một nụ hôn mà thôi, Phật Tổ nào trách tội
- Chương 66: Tiết Vô Vấn, ta chỉ làm việc này với mình chàng thôi. (Tuyến cặp phụ)
- Chương 67: Tiết Vô Vấn cúi đầu nhìn vào mắt của vệ xuân, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu tổ tông của ta, nàng đã chịu ấm ức r
- Chương 68: Tuy thân thể yếu đuối, nhưng cô nương chưa bao giờ là người không có kế hoạch. (Tuyến cặp phụ)
- Chương 69: Như thợ săn lão luyện đang dụ dỗ một con thú nhỏ ngây thơ.
- Chương 70: Đứng đầu bảng vàng
- Chương 71: “Thủ khoa Nhất giáp, Hoắc Giác! Theo lệnh tiến ra hàng, quỳ bên trái Ngự đạo!”
- Chương 72: Như thể đang nói với nàng: A Lê, giờ nàng đã là nương tử của Trạng nguyên rồi, vui mừng không?
- Chương 73: Đôi mắt đen láy của Hoắc Giác nhìn nàng không rời. Hắn đã tắm gội khi về phòng, thay bộ quan phục đỏ rực bằng th
- Chương 74: Hai má Khương Lê nóng lên, bỗng thấy Hoắc Giác như vậy, có chút… mê người.
- Chương 75: Giống như yêu tinh sinh ra từ bóng đêm trong vở tuồng vậy…
- Chương 76: Vẻ mặt ấy như đang nói: Hoắc Giác, chàng thật tuấn tú
- Chương 77: Khương Lê khẽ ngước mắt lên, dường như không ngờ Hoắc Giác lại hỏi đến Dư Tú Nương.
- Chương 78: Mong rằng tiểu nương tử trước mắt này và vị Trạng nguyên lang của nàng sẽ có một kết cục khác.
- Chương 79: Thuở ban đầu, nếu không nhờ Khương gia nương tử kiếm tiền tài giỏi, làm sao có Hoắc đại nhân quyền cao chức trọng
- Chương 80: Có uất ức không? (Tuyến cặp phụ)
- Chương 81: Nhưng Triệu đại nhân, chết không thể chuộc tội, trốn tránh cũng không thể
- Chương 82: “Cái tên này hay.”
- Chương 83: Tướng mặt hung dữ
- Chương 84: “Người rất quan trọng.”
- Chương 85: Yến tiệc trong cung
- Chương 86: “Hoàng huynh, huynh có tin vào báo ứng không?”
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Ta, Hoắc Giác, thương mến nàng.
- Chương 89: Một người mang long khí, một người mang tướng Văn Khúc
- Chương 90: Tâm nguyện ban đầu của ông ta luôn là quyền lực
- Chương 91: (Tuyến cặp phụ)
- Chương 92: Không phụ lòng
- Chương 93: Người luôn sống không tốt, chính là kẻ ngồi trên cao đường kia
- Chương 94: Từng nét bút hạ xuống, tất cả đều là nàng
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100