Thông tin truyện
Tiểu Ngư Nhi
“Diệu Nhân, nốt ruồi này của nàng, thật đẹp.”
Huyền Trường Quân khẽ vén khăn trùm đầu của ta, mượn ánh đèn nhỏ, đưa tay chạm nhẹ vào nốt ruồi bên khóe mắt ta.
Ta mỉm cười nhìn hắn:
“Phu quân, chẳng lẽ trong mắt chàng, chỉ có mỗi nốt ruồi này là đẹp thôi sao?”
Hắn không đáp, chỉ nói:
“Toàn nhi cũng có một nốt ruồi như thế, khiến người trông thật linh động.”
Ta khẽ gật đầu, nói:
“Chờ một chút.”
Đoạn, ta xoay người lấy bút mực từ trên án thư, trải giấy ra trước mặt hắn:
“Viết đi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta:
“Viết gì?”
Ta chỉnh lại đóa kim điệp trên đầu, tiếng ngọc leng keng khẽ vang, thong thả nói:
“Hưu thư.”
Huyền Trường Quân bật cười khẽ, nói:
“Diệu Nhân, phu thê ly hôn phải có ‘bảy điều thất thố’ mới được hưu.
Nàng chưa phạm điều nào, ta sao có thể viết được?”
“Ồ?” Ta chống cằm, giọng lười nhác, một tay khẽ xoay nắp chén trà, hỏi:
“Vậy bảy điều ấy là những gì?”
Hắn đáp:
“Bất hiếu với phụ mẫu, vô sinh, dâm dật, ghen tuông, ác độc, lắm lời, ăn trộm ăn cắp.”
Ta gật đầu, đứng dậy, thẳng lưng nhìn hắn.
“Cái con mẹ nhà ngươi!”
Ta giơ chân đạp thẳng một cái, hắn ngã ngửa ra giường, lăn vào đống chăn gấm uyên ương đỏ chói phía sau.
