Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Chương 131
55@-Một lần nữa, danh tiếng của Huyền Thiên Quan lại được lan xa nhờ phương pháp độc đáo này, sắp sửa trở thành khu tham quan check-in tiêu biểu của thị trấn Mộ Nguyên.
Xế chiều hôm nay, Triệu Hằng Nhất xách một cái túi lưới ghé chơi, trong túi là một con vịt ngoan ngoãn chớp mắt. Cậu ta hớn hở chạy vào: “Chị Như Như, tôi bắt được một con vịt đực đến làm bạn với Tiểu Hoàng này!”
Thẩm Như Như ngẩng đầu lên từ đống sổ sách: “Nhặt được ở đâu vậy?”
“Không phải, con vịt này do tôi mua! Trên đường tan học về, tôi gặp một bà bán vịt, tôi nghĩ Tiểu Hoàng chỉ có một thân một mình đáng thương quá nên mua thêm Tiểu Hắc!” Triệu Hằng Nhất xách con vịt đi qua cửa hàng, hướng về phía sân sau. Cậu ta đã đến đây nhiều lần nên khá quen thuộc, cứ như về nhà vậy.
Thẩm Như Như cũng không ngăn cản, mặc kệ cậu ta. Dù sao phạm vi hoạt động của Tiểu Hoàng đủ rộng, có thêm bạn cũng không sao.
Ở sân sau, Tiểu Hoàng nhìn thấy Tiểu Hắc bỗng dưng xuất hiện thì phản ứng rất mạnh. Nó vỗ cánh nhào đến, hết mổ lại đạp khiến Tiểu Hắc sợ khiếp vía, hai chân run lẩy bẩy, ngồi bệt mông xuống đất không đứng dậy nổi. Triệu Hằng Nhất không ngờ khung cảnh tương thân tương ái trong tưởng tượng lại thành như vậy, ngơ ngác ngăn cản hai con vịt, cuối cùng còn bị mổ sưng cả người, bị Tiểu Hoàng đuổi theo chạy quanh sân, kêu oai oái.
Linh Khê vừa hóng chuyện vừa cười không khép được miệng.
Động tĩnh trong sân sau thu hút hơn nửa số đạo sĩ trong quan, mọi người túm tụm vào bắt được Tiểu Hoàng, dùng dây buộc hai cánh của nó lại, buộc ở hàng rào, bấy giờ trò khôi hài này mới kết thúc. Còn Tiểu Hắc rúc vào một góc, im lặng không dám lên tiếng, mọi người cũng quên mất nó, mãi đến khi mọi người giải tán hết, nó mới rón rén đi đến chỗ bát thức ăn để ăn. Tiểu Hoàng bị buộc ở hàng rào phẫn nộ trừng mắt với nó, hung dữ kêu “cạc cạc”
Thẩm Như Như không hề hay biết chuyện đang diễn ra ở sân sau. Cô vừa mới tính xong doanh số ngày hôm nay, đang nhắn tin nói chuyện phiếm với Thái Thái.
Thái Thái nói gần đây xảy ra một chuyện hết sức kỳ lạ. Một số người bạn ở nơi khác của cô ấy bị mất liên lạc, không chỉ có bạn bè của cô ấy, một vài người bạn của những quỷ khác trong thị trấn cũng xảy ra tình huống tương tự. Chuyện này xảy ra rất đột ngột, không hề được báo trước, cô ấy hơi hoảng loạn.
Thẩm Như Như hỏi có khi nào họ đi đầu thai rồi không. Thái Thái lắc đầu tỏ vẻ khả năng này rất thấp, hiện tại đội ngũ xếp hàng trên cầu Nại Hà để đi đầu thai đã rất dài, mọi người chán chẳng muốn đi đầu thai nữa. Đặc biệt là những quỷ mới như bọn họ, bằng lòng phiêu đãng trên nhân gian cũng không muốn đi xếp hàng, cuộc sống ở dưới đó quá nhàm chán, chẳng có trò giải trí nào cả.
Vậy thì đúng là rất kỳ lạ. Quỷ biến mất chỉ có hai khả năng, một là đi đầu thai, hai là bị người tiêu diệt. Bạn bè của Thái Thái đều không phải ác quỷ, ai lại vô duyên vô cớ đả thương bọn họ? Thẩm Như Như không khỏi nhớ đến Lật Tử, anh ấy gàn dở như thế, lúc nào cũng đơn độc một mình, nếu mất tích thì không ai phát hiện ra. Cô bèn gửi tin hỏi anh ấy hiện tại đang ở đâu, chẳng mấy chốc đã nhận được hồi âm, anh ấy vẫn ở thị trấn Mộ Nguyên, không đi đâu.
Thẩm Như Như yên tâm, bảo anh ấy tốt nhất đừng rời khỏi thị trấn Mộ Nguyên, nơi khác không an toàn. Lật Tử đồng ý ngay tắp lự, anh ấy rất thích thị trấn nhỏ này, không định đi chỗ khác.
Sau khi xác nhận các khách hàng đặc biệt đều an toàn, Thẩm Như Như nghĩ ngợi một lát rồi báo cáo chuyện này lên app của Ban Đặc Biệt, mời người của Ban Đặc Biệt đến điều tra. Thoắt cái đơn đề nghị đã được duyệt, nhìn ba “chờ chấp hành” chữ màu xanh in đậm làm cô cảm thấy gia nhập tổ chức này cũng khá ổn, công việc thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi nhờ Ban Đặc Biệt điều ra, cô cần chỉ dành chút thời gian ra để ý, điều tra vài việc là được.
Hai ngày sau, dòng chữ màu xanh đã có thay đổi, ba chữ “đang chấp hành” màu cam in đậm hiện trên màn hình. Thẩm Như Như mở ra nhìn lướt qua, ngay sau đó lại tắt điện thoại đi, cùng Từ Dẫn Châu đăng kí đến thành phố B tham gia tang lễ của Lật Tử.
Tang lễ được cử hành tại nghĩa trang ở vùng ngoại ô thành phố B. Do Lật Tử chết trẻ lại còn chết thảm nên nghi thức đã tổ chức hết sức tối giản, không có tiệc rượu cũng không có đội ngũ đưa tang, chỉ có một đoàn người mang di ảnh của anh ấy đi đến trước mộ tưởng niệm. Không biết tại sao tin tức tang lễ được tổ chức bị lan ra, rất nhiều người có lòng luôn theo sát vụ việc này cố ý đến tiễn đưa, còn chuẩn bị vòng hoa. Dòng người đông đúc xung quanh nấm mồ, vòng hoa nhiều đến mức không có chỗ để.
Có vài sinh viên của đại học Z đến dự, đều là sinh viên từng được Lật Tử dạy dỗ, nhóm người ôm hoa, đôi mắt đỏ hoe. Hồi đó các cô không hùa theo những tin đồn ác ý về thầy nhưng cũng chưa bao giờ chủ động lên tiếng bảo vệ thầy, trong số họ, thậm chí có người còn từng nghi ngờ, dù sao cũng có câu không có lửa làm sao có khói.
Mãi đến cách đây không lâu, sau khi nghe được chân tướng rợn người, các cô mới biết lỗi lầm của mình thái quá đến mức nào, trong lòng tràn ngập sự áy náy và nỗi hối hận. Những ngày này, các cô luôn bất an, luôn cảm thấy phải làm gì đó cho thầy thì bản thân mới được giải thoát.
Bởi vậy sau khi biết tang lễ của thầy được tổ chức vào hôm nay, các cô quyết định đến dự, còn những người từng nhục mạ thầy trên mạng, nghi ngờ thầy vô căn cứ đều không dám lộ mặt, thậm chí cảm thấy các cô đang xen vào việc của người khác.
Người có ác niệm dù biết bản thân đã làm sai vẫn sẽ biện minh cho mình, tìm rất nhiều lý do để trốn tránh trách nhiệm.
Bầu không khí ở nghĩa trang u buồn, đám đông đồng loạt cúi đầu, yên lặng rơi lệ.
Vợ chồng ông cụ Tây vốn đã rất đau khổ, giờ lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí u buồn nên khóc thất thanh. Mắt Lưu Tuyền đỏ au, đứng bên cạnh hai ông bà, ai không biết còn tưởng anh ta là con trai của hai ông bà. Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu lấy danh nghĩa tập thể Huyền Thiên Quan đến tặng vòng hoa.
Hai người đứng bên cạnh, chỉ lẳng lặng nhìn mà không rơi bất cứ giọt nước mắt nào, so sánh với những người khác thì trông bọn họ có vẻ rất thờ ơ, dửng dưng. Xung quanh có không ít người đều lặng lẽ quan sát bọn họ, không chỉ vì thái độ lạnh nhạt đặc biệt của bọn họ, quan trọng hơn là do ngoại hình của họ đều rất xuất sắc, bề ngoài bắt mắt, đều mặc áo khoác màu trắng, cực kỳ nổi bật trong đám đông. Thậm chí còn có phóng viên trà trộn vào dòng người đưa tang chụp lại ảnh bọn họ.
Trước ánh mắt của đám đông, Thẩm Như Như chẳng hề quan tâm, cô chỉ yên lặng nhìn Lưu Tuyền, chú ý từng cử chỉ hành động của anh ta.
Lúc ở thị trấn Mộ Nguyên cô không cẩn thận lưu ý, lúc này nghiêm túc quan sát thì quả thật phát hiện ra một số vấn đề bất thường.
Tuy rằng sắc mặt Lưu Tuyền không khác người bình thường, tướng mạo cũng cực kỳ bình thường, nhưng biểu cảm và động tác của anh ta lại cứng nhắc, không tự nhiên, giống như một con rối có linh hồn, thỉnh thoảng còn có những hành động nhỏ kì quặc. Chẳng qua những điều này phải quan sát cực kỳ cẩn thận mới nhận ra được, mà người bình thường nếu thấy cũng không bận tâm nhiều, chỉ nghĩ đó là thói quen của anh ta.
Thẩm Như Như đã từng đọc những cuốn sách liên quan, cô nhớ rằng trong sách có ghi lại một tình huống tương tự như này. Tay chân hoạt động không linh hoạt, trên người có tử khí, có hai loại khả năng.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Xế chiều hôm nay, Triệu Hằng Nhất xách một cái túi lưới ghé chơi, trong túi là một con vịt ngoan ngoãn chớp mắt. Cậu ta hớn hở chạy vào: “Chị Như Như, tôi bắt được một con vịt đực đến làm bạn với Tiểu Hoàng này!”
Thẩm Như Như ngẩng đầu lên từ đống sổ sách: “Nhặt được ở đâu vậy?”
“Không phải, con vịt này do tôi mua! Trên đường tan học về, tôi gặp một bà bán vịt, tôi nghĩ Tiểu Hoàng chỉ có một thân một mình đáng thương quá nên mua thêm Tiểu Hắc!” Triệu Hằng Nhất xách con vịt đi qua cửa hàng, hướng về phía sân sau. Cậu ta đã đến đây nhiều lần nên khá quen thuộc, cứ như về nhà vậy.
Thẩm Như Như cũng không ngăn cản, mặc kệ cậu ta. Dù sao phạm vi hoạt động của Tiểu Hoàng đủ rộng, có thêm bạn cũng không sao.
Ở sân sau, Tiểu Hoàng nhìn thấy Tiểu Hắc bỗng dưng xuất hiện thì phản ứng rất mạnh. Nó vỗ cánh nhào đến, hết mổ lại đạp khiến Tiểu Hắc sợ khiếp vía, hai chân run lẩy bẩy, ngồi bệt mông xuống đất không đứng dậy nổi. Triệu Hằng Nhất không ngờ khung cảnh tương thân tương ái trong tưởng tượng lại thành như vậy, ngơ ngác ngăn cản hai con vịt, cuối cùng còn bị mổ sưng cả người, bị Tiểu Hoàng đuổi theo chạy quanh sân, kêu oai oái.
Linh Khê vừa hóng chuyện vừa cười không khép được miệng.
Động tĩnh trong sân sau thu hút hơn nửa số đạo sĩ trong quan, mọi người túm tụm vào bắt được Tiểu Hoàng, dùng dây buộc hai cánh của nó lại, buộc ở hàng rào, bấy giờ trò khôi hài này mới kết thúc. Còn Tiểu Hắc rúc vào một góc, im lặng không dám lên tiếng, mọi người cũng quên mất nó, mãi đến khi mọi người giải tán hết, nó mới rón rén đi đến chỗ bát thức ăn để ăn. Tiểu Hoàng bị buộc ở hàng rào phẫn nộ trừng mắt với nó, hung dữ kêu “cạc cạc”
Thẩm Như Như không hề hay biết chuyện đang diễn ra ở sân sau. Cô vừa mới tính xong doanh số ngày hôm nay, đang nhắn tin nói chuyện phiếm với Thái Thái.
Thái Thái nói gần đây xảy ra một chuyện hết sức kỳ lạ. Một số người bạn ở nơi khác của cô ấy bị mất liên lạc, không chỉ có bạn bè của cô ấy, một vài người bạn của những quỷ khác trong thị trấn cũng xảy ra tình huống tương tự. Chuyện này xảy ra rất đột ngột, không hề được báo trước, cô ấy hơi hoảng loạn.
Thẩm Như Như hỏi có khi nào họ đi đầu thai rồi không. Thái Thái lắc đầu tỏ vẻ khả năng này rất thấp, hiện tại đội ngũ xếp hàng trên cầu Nại Hà để đi đầu thai đã rất dài, mọi người chán chẳng muốn đi đầu thai nữa. Đặc biệt là những quỷ mới như bọn họ, bằng lòng phiêu đãng trên nhân gian cũng không muốn đi xếp hàng, cuộc sống ở dưới đó quá nhàm chán, chẳng có trò giải trí nào cả.
Vậy thì đúng là rất kỳ lạ. Quỷ biến mất chỉ có hai khả năng, một là đi đầu thai, hai là bị người tiêu diệt. Bạn bè của Thái Thái đều không phải ác quỷ, ai lại vô duyên vô cớ đả thương bọn họ? Thẩm Như Như không khỏi nhớ đến Lật Tử, anh ấy gàn dở như thế, lúc nào cũng đơn độc một mình, nếu mất tích thì không ai phát hiện ra. Cô bèn gửi tin hỏi anh ấy hiện tại đang ở đâu, chẳng mấy chốc đã nhận được hồi âm, anh ấy vẫn ở thị trấn Mộ Nguyên, không đi đâu.
Thẩm Như Như yên tâm, bảo anh ấy tốt nhất đừng rời khỏi thị trấn Mộ Nguyên, nơi khác không an toàn. Lật Tử đồng ý ngay tắp lự, anh ấy rất thích thị trấn nhỏ này, không định đi chỗ khác.
Sau khi xác nhận các khách hàng đặc biệt đều an toàn, Thẩm Như Như nghĩ ngợi một lát rồi báo cáo chuyện này lên app của Ban Đặc Biệt, mời người của Ban Đặc Biệt đến điều tra. Thoắt cái đơn đề nghị đã được duyệt, nhìn ba “chờ chấp hành” chữ màu xanh in đậm làm cô cảm thấy gia nhập tổ chức này cũng khá ổn, công việc thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi nhờ Ban Đặc Biệt điều ra, cô cần chỉ dành chút thời gian ra để ý, điều tra vài việc là được.
Hai ngày sau, dòng chữ màu xanh đã có thay đổi, ba chữ “đang chấp hành” màu cam in đậm hiện trên màn hình. Thẩm Như Như mở ra nhìn lướt qua, ngay sau đó lại tắt điện thoại đi, cùng Từ Dẫn Châu đăng kí đến thành phố B tham gia tang lễ của Lật Tử.
Tang lễ được cử hành tại nghĩa trang ở vùng ngoại ô thành phố B. Do Lật Tử chết trẻ lại còn chết thảm nên nghi thức đã tổ chức hết sức tối giản, không có tiệc rượu cũng không có đội ngũ đưa tang, chỉ có một đoàn người mang di ảnh của anh ấy đi đến trước mộ tưởng niệm. Không biết tại sao tin tức tang lễ được tổ chức bị lan ra, rất nhiều người có lòng luôn theo sát vụ việc này cố ý đến tiễn đưa, còn chuẩn bị vòng hoa. Dòng người đông đúc xung quanh nấm mồ, vòng hoa nhiều đến mức không có chỗ để.
Có vài sinh viên của đại học Z đến dự, đều là sinh viên từng được Lật Tử dạy dỗ, nhóm người ôm hoa, đôi mắt đỏ hoe. Hồi đó các cô không hùa theo những tin đồn ác ý về thầy nhưng cũng chưa bao giờ chủ động lên tiếng bảo vệ thầy, trong số họ, thậm chí có người còn từng nghi ngờ, dù sao cũng có câu không có lửa làm sao có khói.
Mãi đến cách đây không lâu, sau khi nghe được chân tướng rợn người, các cô mới biết lỗi lầm của mình thái quá đến mức nào, trong lòng tràn ngập sự áy náy và nỗi hối hận. Những ngày này, các cô luôn bất an, luôn cảm thấy phải làm gì đó cho thầy thì bản thân mới được giải thoát.
Bởi vậy sau khi biết tang lễ của thầy được tổ chức vào hôm nay, các cô quyết định đến dự, còn những người từng nhục mạ thầy trên mạng, nghi ngờ thầy vô căn cứ đều không dám lộ mặt, thậm chí cảm thấy các cô đang xen vào việc của người khác.
Người có ác niệm dù biết bản thân đã làm sai vẫn sẽ biện minh cho mình, tìm rất nhiều lý do để trốn tránh trách nhiệm.
Bầu không khí ở nghĩa trang u buồn, đám đông đồng loạt cúi đầu, yên lặng rơi lệ.
Vợ chồng ông cụ Tây vốn đã rất đau khổ, giờ lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí u buồn nên khóc thất thanh. Mắt Lưu Tuyền đỏ au, đứng bên cạnh hai ông bà, ai không biết còn tưởng anh ta là con trai của hai ông bà. Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu lấy danh nghĩa tập thể Huyền Thiên Quan đến tặng vòng hoa.
Hai người đứng bên cạnh, chỉ lẳng lặng nhìn mà không rơi bất cứ giọt nước mắt nào, so sánh với những người khác thì trông bọn họ có vẻ rất thờ ơ, dửng dưng. Xung quanh có không ít người đều lặng lẽ quan sát bọn họ, không chỉ vì thái độ lạnh nhạt đặc biệt của bọn họ, quan trọng hơn là do ngoại hình của họ đều rất xuất sắc, bề ngoài bắt mắt, đều mặc áo khoác màu trắng, cực kỳ nổi bật trong đám đông. Thậm chí còn có phóng viên trà trộn vào dòng người đưa tang chụp lại ảnh bọn họ.
Trước ánh mắt của đám đông, Thẩm Như Như chẳng hề quan tâm, cô chỉ yên lặng nhìn Lưu Tuyền, chú ý từng cử chỉ hành động của anh ta.
Lúc ở thị trấn Mộ Nguyên cô không cẩn thận lưu ý, lúc này nghiêm túc quan sát thì quả thật phát hiện ra một số vấn đề bất thường.
Tuy rằng sắc mặt Lưu Tuyền không khác người bình thường, tướng mạo cũng cực kỳ bình thường, nhưng biểu cảm và động tác của anh ta lại cứng nhắc, không tự nhiên, giống như một con rối có linh hồn, thỉnh thoảng còn có những hành động nhỏ kì quặc. Chẳng qua những điều này phải quan sát cực kỳ cẩn thận mới nhận ra được, mà người bình thường nếu thấy cũng không bận tâm nhiều, chỉ nghĩ đó là thói quen của anh ta.
Thẩm Như Như đã từng đọc những cuốn sách liên quan, cô nhớ rằng trong sách có ghi lại một tình huống tương tự như này. Tay chân hoạt động không linh hoạt, trên người có tử khí, có hai loại khả năng.
Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Đánh giá:
Truyện Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
Story
Chương 131
10.0/10 từ 47 lượt.