Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1150: Vãng sinh
Thân thể tựa như bị phân giải thành từng chiếc lá cây tung bay, lại giống như là mưa ánh sán đang buông xoã, đây chính là cảm giác hiện tại của Thạch Hạo.
Hắn cảm thấy ngờ nghệch, thần hồn đang phiêu phù rồi phân giải, cảm thấy bản thân như hoá thành từng hạt bé nhỏ, từng chấm ánh sáng rời khỏi thế giới vốn có này, đang luân hồi, đang vãng sinh.
Trong lúc hoang mang ấy thì hắn thấy một dòng sông có năm tháng đang cuồn cuộn, có thời gian đang chảy xuôi, đó là thời gian ư? Một đi không trở lại!
Tâm thần của Thạch Hạo chấn động, từ trong cơn u mê chợt tỉnh dậy, hắn cảm thấy trạng thái vừa rồi rất kỳ dị, bản thân như hoá thành từng hạt nhỏ tí đầy trong suốt và cô đơn trong khoảng hư vô.
Dòng sông lịch sử kia không ngừng gầm thét từ nơi phương xa, những gợn sóng ngập trời!
Khi quan sát kỹ thì bên trên những bọt nước trắng xoá đều có một anh hùng cái thế, khí vũ hiên ngang, anh tư siêu phàm.
Một bọt nước là một thời đại, mà những vị anh hùng đó đều là anh kiệt giỏi nhất của thời đó, bọn họ đứng bên trên bọt nước không ngừng toả ra ánh sáng huy hoàng chiếu rọi thiên cổ.
Thạch Hạo chấn kinh, hắn nhìn thấy gì thế này?
Là sự biến thiên của thời đại, là sự thay đổi của năm tháng, là sự thăng trầm của nhân thế, là dòng sông dài của lịch sử!
Hắn như phát ngốc, mình đã tới nơi nào, làm sao lại thấy những chuyện này?
Mơ hồ hắn nhìn thấy sự biến đổi nhanh chóng của lịch sử, có hào kiệt tuyệt thế ngút trời, có tiên tử đầy máu tươi, có bách tích đang hoang mang, có muôn dân đang gào thét...
Những hình ảnh này, có rõ nét và cũng có mờ ảo, Thạch Hạo quan sát thật kỹ, có một vài thứ từng ghi chép trong những trang sách cổ thế nhưng cũng có những thứ hắn chẳng hề hay biết, khả năng quá xa xưa nên đã bị thế giới lãng quên.
Thạch Hạo rất muốn nhìn kỹ thế nhưng càng quan sát thì càng mờ ảo, tất cả rất mơ hồ rồi từ từ nhoè đi.
Sau cùng, hắn chợt sởn cả gai ốc và rùng mình một cái, bởi vì hắn nhìn thấy được màn đêm u tối đầy bao la đang giáng xuống và ăn mòn dòng sông dài kia!
Sương mù, vô biên vô tận, chúng hoá thành những thuỷ triều đen ngòm nhấn chìm tất cả.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy từng căn nhà giam đang bồng bềnh bên trong dòng sông thời gian.
"Hả?!" Thạch Hạo khiếp sợ.
Năm xưa lúc hắn tu ra tiên khí thì nguyên thần từng thoát khỏi thân thể và tiến vào trong màn đêm vĩnh hằng kia, bị giam cầm trong nhà giam ấy, chính là căn phòng u tối này.
Lần này hắn trông rất rõ, từng căn nhà giam đang lao tới từ nơi tối tăm nhất và tiến vào trong dòng sông thời gian ấy, khuấy lên sóng lớn ngập trời.
Sau lưng Thạch Hạo chợt sinh khí lạnh, việc này đại biểu cho thứ gì?
Rất khó đoán được, nơi tối tăm nhất kia có thứ gì, làm sao lại xuất hiện những căn nhà giam ấy và tại sao lại tiến vào trong dòng sông lớn kia?
Bên trên dòng sông lớn bị màn đêm bao trùm đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, ánh hào quang rực rỡ chiếu rọi xua tan đi màn đêm u tối ấy.
Thứ này rất kinh người, tự dưng lại xuất hiện một vòng xoáy như vậy làm ảnh hưởng tới tất cả, quấy phá tới sự cuộn trào của sông lớn, tựa như trong bóng tối chợt có thêm một ngọn đèn sáng đầy bắt mắt.
Vòng xoáy đó không lớn nhưng lại rất kinh người, lúc này nó lại toả ra sương mù hỗn độn, là do ánh sáng cùng với hỗn độn tạo thành và không ngừng bám sâu vào trong dòng sông thời gian!
"Đó là thứ gì?" Thạch Hạo cảm thấy kỳ quái, hắn không biết những người khác có trải qua như thế này hay không, lúc này bản thân hắn lại trông thấy những điều rất đặc biệt.
Hay là, những tu sĩ khác lại nhìn thấy những chuyện càng kinh người hơn nữa, không chừng có người thấy được Chân long, có người thấy được Phượng hoàng đang niết bàn lột xác cũng nên.
Vù!
Gió to rít gào, mảnh vỡ thời gian lượn lờ, hạt ánh sáng mà Thạch Hạo biến thành bị cuốn lấy rồi tiếp đó tiến vào trong vòng xoáy, cứ thế biến mất khỏi nơi ấy.
Hắn hét lớn một tiếng rồi gia sức giãy giụa, ra sức phản kháng thế nhưng chẳng hề có chút hiệu quả nào, cứ thế từ từ tiến vào nơi sâu nhất của vòng xoáy.
Đáng tiếc, hắn đoán không được, nghĩ không ra!
Lúc này, hắn cảm thấy tựa như vĩnh hằng đang chảy qua, năm tháng dài đằng đẵng tung bay nhốt hắn lại bên trong, sau cùng mặt mày hắn tối sầm lại và cứ thế mất đi tri giác.
Cũng không biết trôi qua bao lâu thì Thạch Hạo tỉnh lại, lúc này hắn phát hiện bản thân không còn là hạt ánh sáng nhỏ bé kia nữa mà đã trở lại bản thể, chỉ có điều quần áo đều đã trở thành tro bụi, thân thể trần như nhộng.
Dáng vẻ của hắn rất điển trai, rất là anh tuấn thế nhưng thân thể lại cao ráo và cường tráng, tay chân hoạt động nhưng cũng không có cảm thấy điểm kỳ lạ nào, tiếp đó hắn vung tay lấy ra một một chiến y trong pháp khí không gian rồi mang vào.
Đây là nơi nào? Khắp nơi là vẻ yên ắng và mênh mông.
Thạch Hạo cảm thấy như đã đi tới phần cuối của thế giới, bởi vì cách đó không xa chính là sương mù hỗn độn đang lượn lờ, những cảnh vật nơi đó không cách nào nhìn rõ được, rất là mờ ảo.
Hắn tiến về trước trong vẻ tĩnh lặng nơi này, không hề có chút tiếng động nào, sự mênh mông trống trải này khiến người khác khó thở.
Thạch Hạo quan sát thật cẩn thận.
Đây là một vùng đất cổ xưa, những tảng đá lát trên mặt đất sớm đã vỡ nát, từng toà cung điện bị bỏ hoang, có sụp đổ và cũng có bướng bỉnh đứng sừng sững nơi ấy.
Hả?
Phía trước có một vài cung điện chẳng phải xây từ đá lớn mà là được đúc từ thần kim, ráng lành sớm đã biến mất và các toà cung điện này cũng đã trở lại về vẻ kim loại vốn có của mình, tuy rằng không có bị phá huỷ thế nhưng cũng không được hoàn chỉnh.
Những cung điện này ẩn hiện rõ ràng những vết chưởng ấn, những vết đao chém, những dấu lồi lõm của tên bắn.
Tâm thần của Thạch Hạo chấn kinh, hắn cảm thấy những quyền ấn, những vết chém... kia đều ẩn chứa những chân lý vô tận, là nhân vật cái thế đã lưu lại.
Cung điện bằng thần kim này chỉ còn sót lại vài toà thế nhưng đều có những vết tích mà cường giả tuyệt đại lưu lại.
Trong mơ hồ Thạch Hạo như nghe được tiếng hô giết kinh thiên động địa bên tai, thấy được vô số bóng người, các loại chuông lớn, bảo đỉnh, đạo tháp bay lượn va mạnh về nơi xa.
Bất chợt hắn bật thốt lên đầy kinh ngạc, những binh khí đó chẳng hề kém so với túi Càn Khôn, không thuộc về nhân gian!
Thần hồn của Thạch Hạo chấn động, đây là địa phương nào mà lại có những cung điện như vậy, cả khu cổ địa này từng bị quần thể các loại binh khí công kích.
Kiến trúc kim loại không đầy đủ, rộng rãi và to lớn tựa như được kiến tạo bởi một người khổng lồ, nơi đây có một loại uy thế lớn lao, uy nghiêm và thần thánh.
Đột nhiên, trong cơ thể của Thạch Hạo chợt hiện ra một ngọn lửa thoát ra khỏi cơ thể từ trên đỉnh đầu, tiếp đó nó hóa thành một tấm gương rọi sáng những vết lồi lõm do mũi tên, do quyền cước... lưu lại kia.
Thạch Hạo cảm thấy không còn cảm ứng được như trước kia nữa, hắn ngẩng đầu yên lặng liếc nhìn.
Sau đó thì ngọn lửa này biến mất và tất cả lại quay về vẻ yên lặng vốn có.
"Đây là nơi nào, ta đã tới chỗ nào thế này?" Thạch Hạo khẽ nói, hắn thật sự chẳng biết đây là đâu.
Hắn ngưng mắt nhìn rất lâu, đây là thiên đình của Tiên nhân ư, hay là nơi dừng chân của Bất Hủ giả, nếu không tại sao có khí thế như vậy?
"Đưa ta tới đây, là có dụng ý gì?" Hắn thì thầm.
"Cho ngươi cơ duyên." Đúng lúc này chợt có một âm thanh vang lên, nó rất đột ngột và đánh vỡ sự yên tĩnh nơi này.
Thạch Hạo chấn kinh, quá đột ngột, hắn không cách nào cảm ứng được có người đang ở bên cạnh, thân thể hắn loé lên ánh sáng, cốt văn dày đặc và tiến hành đề phòng thật nghiêm.
Hắn tìm kiến ngọn nguồn của lời nói ấy, không ngừng đi về phía trước.
Một cung điện bằng kim loại với mặt chính rất to lớn tựa như là một ngọn núi nhỏ, thế nhưng trên đỉnh lại bị mở tung, chỉ còn lại các bức tường cùng với ánh kim loại lạnh lẽo.
Nơi đây, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von, cây cỏ um tùm, chẳng chút hoang vắng, không còn hiu quạnh, tràn trề sức sống.
Ở giữa cung điện bằng kim loại đã đổ nát này có từng dây mây quấn quanh, có cỏ xanh sinh trưởng, có bàn đá, có bồ đoàn, còn có một cô gái rất là quyến rũ.
"Mời ngồi!" Cô gái này lên tiếng, tuy rằng không phải là tuyệt sắc thế nhưng lại rất cuốn hút, cặp mắt to tròn đầy vẻ thông minh sắc sảo, rất là bất phàm, nàng mang theo khí tức Tiên đạo đầy mờ ảo.
"Ngươi là ai, đừng nói là một vị Chân Tiên nhen?" Không biết vì sao, sau khi tới nơi này thì Thạch Hạo nghĩ gì sẽ nói cái đó, không hề e dè, không hề sợ hãi gì cả.
Bầu không khí nơi này chẳng chút bình thường, tựa như có thể nói thẳng vào bản chất đại đạo, ngay cả tư tưởng suy nghĩ của con người cũng đều trở nên đơn giản, không còn phức tạp như trước kia, trở nên đơn thuần tinh khiết.
"Đã từng là thế, hoặc cũng không phải cũng nên, bây giờ cũng chỉ là một vết tích đã sắp tàn phai mà thôi." Cô gái này lên tiếng, rất điềm đạm và bình tĩnh, không hề ẩn giấu chuyện gì.
Thạch Hạo ngớ người, đã từng là Chân Tiên, một cô gái Chân Tiên thật sự?! Quá hoang đường, tựa như nằm mơ vậy, không ngờ hắn lại có thể gặp được một nhân vật như vậy.
Cô gái này vung lên ống tay áo, bất chợt trên bàn có thêm bốn dĩa thức ăn cùng với một bầu rượu và hai ly ngọc.
Bốn dĩa thức ăn này không cách nào biết được nguyên liệu chế biến từ đâu, ly ngọc thì rất cổ xưa thế nhưng khi nàng nâng lên bầu rượu thì lại có khí hỗn độn từ miệng bầu tràn ra ngoài.
Cô gái từ từ rót rượu, chất lỏng óng ánh trong suốt từ trong miệng bầu chảy ra đồng thời tiên khí lan toả, hương thơm ngào ngạt khiến người khác tựa như muốn say khướt đi vậy.
Thạch Hạo kinh ngạc, chẳng lẽ đây mới gọi là trần nhưỡng tiên gia đích thật hay sao? Đừng nói là hắn, ngay cả người mạnh mẽ nhất đương đại cũng chưa chắc có thể uống được.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng việc tiên khí ngập tràn khi rót ra thì liền biết đó là thứ tốt rồi, không biết khi uống vào thì có thể xảy ra việc lột xác và đạt được chỗ tốt nào không.
"Mời!" Cô gái này nâng lên một ly ngọc và ra hiệu cho Thạch Hạo nâng ly còn lại.
Thạch Hạo có rất nhiều chuyện không rõ cùng với rất nhiều nghi vấn, hắn cũng không có nâng ly liền mà lại hỏi: "Xin hỏi, hiện giờ ta đang trải qua những chuyện gì vậy?"
"Vãng sinh, luân hồi." Cô gái này bình tĩnh đáp, rất đơn giản và cũng rất tự nhiên, tựa như là một chuyện rất bình thường.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Hắn cảm thấy ngờ nghệch, thần hồn đang phiêu phù rồi phân giải, cảm thấy bản thân như hoá thành từng hạt bé nhỏ, từng chấm ánh sáng rời khỏi thế giới vốn có này, đang luân hồi, đang vãng sinh.
Trong lúc hoang mang ấy thì hắn thấy một dòng sông có năm tháng đang cuồn cuộn, có thời gian đang chảy xuôi, đó là thời gian ư? Một đi không trở lại!
Tâm thần của Thạch Hạo chấn động, từ trong cơn u mê chợt tỉnh dậy, hắn cảm thấy trạng thái vừa rồi rất kỳ dị, bản thân như hoá thành từng hạt nhỏ tí đầy trong suốt và cô đơn trong khoảng hư vô.
Dòng sông lịch sử kia không ngừng gầm thét từ nơi phương xa, những gợn sóng ngập trời!
Khi quan sát kỹ thì bên trên những bọt nước trắng xoá đều có một anh hùng cái thế, khí vũ hiên ngang, anh tư siêu phàm.
Một bọt nước là một thời đại, mà những vị anh hùng đó đều là anh kiệt giỏi nhất của thời đó, bọn họ đứng bên trên bọt nước không ngừng toả ra ánh sáng huy hoàng chiếu rọi thiên cổ.
Thạch Hạo chấn kinh, hắn nhìn thấy gì thế này?
Là sự biến thiên của thời đại, là sự thay đổi của năm tháng, là sự thăng trầm của nhân thế, là dòng sông dài của lịch sử!
Hắn như phát ngốc, mình đã tới nơi nào, làm sao lại thấy những chuyện này?
Mơ hồ hắn nhìn thấy sự biến đổi nhanh chóng của lịch sử, có hào kiệt tuyệt thế ngút trời, có tiên tử đầy máu tươi, có bách tích đang hoang mang, có muôn dân đang gào thét...
Những hình ảnh này, có rõ nét và cũng có mờ ảo, Thạch Hạo quan sát thật kỹ, có một vài thứ từng ghi chép trong những trang sách cổ thế nhưng cũng có những thứ hắn chẳng hề hay biết, khả năng quá xa xưa nên đã bị thế giới lãng quên.
Thạch Hạo rất muốn nhìn kỹ thế nhưng càng quan sát thì càng mờ ảo, tất cả rất mơ hồ rồi từ từ nhoè đi.
Sau cùng, hắn chợt sởn cả gai ốc và rùng mình một cái, bởi vì hắn nhìn thấy được màn đêm u tối đầy bao la đang giáng xuống và ăn mòn dòng sông dài kia!
Sương mù, vô biên vô tận, chúng hoá thành những thuỷ triều đen ngòm nhấn chìm tất cả.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy từng căn nhà giam đang bồng bềnh bên trong dòng sông thời gian.
"Hả?!" Thạch Hạo khiếp sợ.
Năm xưa lúc hắn tu ra tiên khí thì nguyên thần từng thoát khỏi thân thể và tiến vào trong màn đêm vĩnh hằng kia, bị giam cầm trong nhà giam ấy, chính là căn phòng u tối này.
Lần này hắn trông rất rõ, từng căn nhà giam đang lao tới từ nơi tối tăm nhất và tiến vào trong dòng sông thời gian ấy, khuấy lên sóng lớn ngập trời.
Sau lưng Thạch Hạo chợt sinh khí lạnh, việc này đại biểu cho thứ gì?
Rất khó đoán được, nơi tối tăm nhất kia có thứ gì, làm sao lại xuất hiện những căn nhà giam ấy và tại sao lại tiến vào trong dòng sông lớn kia?
Bên trên dòng sông lớn bị màn đêm bao trùm đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, ánh hào quang rực rỡ chiếu rọi xua tan đi màn đêm u tối ấy.
Thứ này rất kinh người, tự dưng lại xuất hiện một vòng xoáy như vậy làm ảnh hưởng tới tất cả, quấy phá tới sự cuộn trào của sông lớn, tựa như trong bóng tối chợt có thêm một ngọn đèn sáng đầy bắt mắt.
Vòng xoáy đó không lớn nhưng lại rất kinh người, lúc này nó lại toả ra sương mù hỗn độn, là do ánh sáng cùng với hỗn độn tạo thành và không ngừng bám sâu vào trong dòng sông thời gian!
"Đó là thứ gì?" Thạch Hạo cảm thấy kỳ quái, hắn không biết những người khác có trải qua như thế này hay không, lúc này bản thân hắn lại trông thấy những điều rất đặc biệt.
Hay là, những tu sĩ khác lại nhìn thấy những chuyện càng kinh người hơn nữa, không chừng có người thấy được Chân long, có người thấy được Phượng hoàng đang niết bàn lột xác cũng nên.
Vù!
Gió to rít gào, mảnh vỡ thời gian lượn lờ, hạt ánh sáng mà Thạch Hạo biến thành bị cuốn lấy rồi tiếp đó tiến vào trong vòng xoáy, cứ thế biến mất khỏi nơi ấy.
Hắn hét lớn một tiếng rồi gia sức giãy giụa, ra sức phản kháng thế nhưng chẳng hề có chút hiệu quả nào, cứ thế từ từ tiến vào nơi sâu nhất của vòng xoáy.
Đáng tiếc, hắn đoán không được, nghĩ không ra!
Lúc này, hắn cảm thấy tựa như vĩnh hằng đang chảy qua, năm tháng dài đằng đẵng tung bay nhốt hắn lại bên trong, sau cùng mặt mày hắn tối sầm lại và cứ thế mất đi tri giác.
Cũng không biết trôi qua bao lâu thì Thạch Hạo tỉnh lại, lúc này hắn phát hiện bản thân không còn là hạt ánh sáng nhỏ bé kia nữa mà đã trở lại bản thể, chỉ có điều quần áo đều đã trở thành tro bụi, thân thể trần như nhộng.
Dáng vẻ của hắn rất điển trai, rất là anh tuấn thế nhưng thân thể lại cao ráo và cường tráng, tay chân hoạt động nhưng cũng không có cảm thấy điểm kỳ lạ nào, tiếp đó hắn vung tay lấy ra một một chiến y trong pháp khí không gian rồi mang vào.
Đây là nơi nào? Khắp nơi là vẻ yên ắng và mênh mông.
Thạch Hạo cảm thấy như đã đi tới phần cuối của thế giới, bởi vì cách đó không xa chính là sương mù hỗn độn đang lượn lờ, những cảnh vật nơi đó không cách nào nhìn rõ được, rất là mờ ảo.
Hắn tiến về trước trong vẻ tĩnh lặng nơi này, không hề có chút tiếng động nào, sự mênh mông trống trải này khiến người khác khó thở.
Thạch Hạo quan sát thật cẩn thận.
Đây là một vùng đất cổ xưa, những tảng đá lát trên mặt đất sớm đã vỡ nát, từng toà cung điện bị bỏ hoang, có sụp đổ và cũng có bướng bỉnh đứng sừng sững nơi ấy.
Hả?
Phía trước có một vài cung điện chẳng phải xây từ đá lớn mà là được đúc từ thần kim, ráng lành sớm đã biến mất và các toà cung điện này cũng đã trở lại về vẻ kim loại vốn có của mình, tuy rằng không có bị phá huỷ thế nhưng cũng không được hoàn chỉnh.
Những cung điện này ẩn hiện rõ ràng những vết chưởng ấn, những vết đao chém, những dấu lồi lõm của tên bắn.
Tâm thần của Thạch Hạo chấn kinh, hắn cảm thấy những quyền ấn, những vết chém... kia đều ẩn chứa những chân lý vô tận, là nhân vật cái thế đã lưu lại.
Cung điện bằng thần kim này chỉ còn sót lại vài toà thế nhưng đều có những vết tích mà cường giả tuyệt đại lưu lại.
Trong mơ hồ Thạch Hạo như nghe được tiếng hô giết kinh thiên động địa bên tai, thấy được vô số bóng người, các loại chuông lớn, bảo đỉnh, đạo tháp bay lượn va mạnh về nơi xa.
Bất chợt hắn bật thốt lên đầy kinh ngạc, những binh khí đó chẳng hề kém so với túi Càn Khôn, không thuộc về nhân gian!
Thần hồn của Thạch Hạo chấn động, đây là địa phương nào mà lại có những cung điện như vậy, cả khu cổ địa này từng bị quần thể các loại binh khí công kích.
Kiến trúc kim loại không đầy đủ, rộng rãi và to lớn tựa như được kiến tạo bởi một người khổng lồ, nơi đây có một loại uy thế lớn lao, uy nghiêm và thần thánh.
Đột nhiên, trong cơ thể của Thạch Hạo chợt hiện ra một ngọn lửa thoát ra khỏi cơ thể từ trên đỉnh đầu, tiếp đó nó hóa thành một tấm gương rọi sáng những vết lồi lõm do mũi tên, do quyền cước... lưu lại kia.
Thạch Hạo cảm thấy không còn cảm ứng được như trước kia nữa, hắn ngẩng đầu yên lặng liếc nhìn.
Sau đó thì ngọn lửa này biến mất và tất cả lại quay về vẻ yên lặng vốn có.
"Đây là nơi nào, ta đã tới chỗ nào thế này?" Thạch Hạo khẽ nói, hắn thật sự chẳng biết đây là đâu.
Hắn ngưng mắt nhìn rất lâu, đây là thiên đình của Tiên nhân ư, hay là nơi dừng chân của Bất Hủ giả, nếu không tại sao có khí thế như vậy?
"Đưa ta tới đây, là có dụng ý gì?" Hắn thì thầm.
"Cho ngươi cơ duyên." Đúng lúc này chợt có một âm thanh vang lên, nó rất đột ngột và đánh vỡ sự yên tĩnh nơi này.
Thạch Hạo chấn kinh, quá đột ngột, hắn không cách nào cảm ứng được có người đang ở bên cạnh, thân thể hắn loé lên ánh sáng, cốt văn dày đặc và tiến hành đề phòng thật nghiêm.
Hắn tìm kiến ngọn nguồn của lời nói ấy, không ngừng đi về phía trước.
Một cung điện bằng kim loại với mặt chính rất to lớn tựa như là một ngọn núi nhỏ, thế nhưng trên đỉnh lại bị mở tung, chỉ còn lại các bức tường cùng với ánh kim loại lạnh lẽo.
Nơi đây, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von, cây cỏ um tùm, chẳng chút hoang vắng, không còn hiu quạnh, tràn trề sức sống.
Ở giữa cung điện bằng kim loại đã đổ nát này có từng dây mây quấn quanh, có cỏ xanh sinh trưởng, có bàn đá, có bồ đoàn, còn có một cô gái rất là quyến rũ.
"Mời ngồi!" Cô gái này lên tiếng, tuy rằng không phải là tuyệt sắc thế nhưng lại rất cuốn hút, cặp mắt to tròn đầy vẻ thông minh sắc sảo, rất là bất phàm, nàng mang theo khí tức Tiên đạo đầy mờ ảo.
"Ngươi là ai, đừng nói là một vị Chân Tiên nhen?" Không biết vì sao, sau khi tới nơi này thì Thạch Hạo nghĩ gì sẽ nói cái đó, không hề e dè, không hề sợ hãi gì cả.
Bầu không khí nơi này chẳng chút bình thường, tựa như có thể nói thẳng vào bản chất đại đạo, ngay cả tư tưởng suy nghĩ của con người cũng đều trở nên đơn giản, không còn phức tạp như trước kia, trở nên đơn thuần tinh khiết.
"Đã từng là thế, hoặc cũng không phải cũng nên, bây giờ cũng chỉ là một vết tích đã sắp tàn phai mà thôi." Cô gái này lên tiếng, rất điềm đạm và bình tĩnh, không hề ẩn giấu chuyện gì.
Thạch Hạo ngớ người, đã từng là Chân Tiên, một cô gái Chân Tiên thật sự?! Quá hoang đường, tựa như nằm mơ vậy, không ngờ hắn lại có thể gặp được một nhân vật như vậy.
Cô gái này vung lên ống tay áo, bất chợt trên bàn có thêm bốn dĩa thức ăn cùng với một bầu rượu và hai ly ngọc.
Bốn dĩa thức ăn này không cách nào biết được nguyên liệu chế biến từ đâu, ly ngọc thì rất cổ xưa thế nhưng khi nàng nâng lên bầu rượu thì lại có khí hỗn độn từ miệng bầu tràn ra ngoài.
Cô gái từ từ rót rượu, chất lỏng óng ánh trong suốt từ trong miệng bầu chảy ra đồng thời tiên khí lan toả, hương thơm ngào ngạt khiến người khác tựa như muốn say khướt đi vậy.
Thạch Hạo kinh ngạc, chẳng lẽ đây mới gọi là trần nhưỡng tiên gia đích thật hay sao? Đừng nói là hắn, ngay cả người mạnh mẽ nhất đương đại cũng chưa chắc có thể uống được.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng việc tiên khí ngập tràn khi rót ra thì liền biết đó là thứ tốt rồi, không biết khi uống vào thì có thể xảy ra việc lột xác và đạt được chỗ tốt nào không.
"Mời!" Cô gái này nâng lên một ly ngọc và ra hiệu cho Thạch Hạo nâng ly còn lại.
Thạch Hạo có rất nhiều chuyện không rõ cùng với rất nhiều nghi vấn, hắn cũng không có nâng ly liền mà lại hỏi: "Xin hỏi, hiện giờ ta đang trải qua những chuyện gì vậy?"
"Vãng sinh, luân hồi." Cô gái này bình tĩnh đáp, rất đơn giản và cũng rất tự nhiên, tựa như là một chuyện rất bình thường.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ
Story
Chương 1150: Vãng sinh
10.0/10 từ 27 lượt.