Thập Thất Thiếp
Chương 43: Giận đánh lăng dạ
“Là Tứ Vương gia, Thụy Vương gia, và Lăng công tử nữa kìa!”
“Trời ạ! Ta thật không ngờ có thể nhìn thấy bọn họ ở đây! Cuộc đời này ta không còn gì để nuối tiếc.”
Chúng nữ tử lúc đầu vốn cười nhạo Thập Thất, nhưng mà, sau khi nhìn thấy đám người Độc Cô Ngạo Thiên, thì liền quên bẵng mất! Mỹ nam trước mặt, đương nhiên phải dùng tư thái tốt nhất để hấp dẫn sự chú ý của mỹ nam! Nói đến đây, chúng nữ tử lập tức đình chỉ tiếng thét chói tai, sau đó vuốt đầu tạo tư thế, cách không liếc mắt đưa tình, người người đều muốn bay lên chi đầu làm phượng hoàng.
Thập Thất mừng rỡ vì được thanh nhàn, ánh mắt Lăng Dạ đầy chán ghét, ánh mắt Độc Cô Ngạo Thiên ẩn đọng sát khí, ánh mắt Hiên Viên Ninh tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt Lăng Thanh đầy khinh miệt, vài loại ánh mắt dung hợp bắn phá đến, mà Thập Thất thì luôn luôn bao dung nên nàng hoàn toàn xem chúng như một đám mây đen bay qua. Nàng… không thèm để ý!
Thập Thất nhìn nhìn bầu rượu, hmm, có thể rót đầy một chén rượu, đợi uống xong chén rượu này, thì nàng liền rời đi.
Mà Độc Cô Ngạo Thiên, hắn cảm thấy có một cỗ hờn dỗi nghẹn ứ trong lòng, ngày đó Thập Thất quyết đoán cự tuyệt, khiến việc hắn sở liệu trong nhiều ngày đều hư hỏng hết, hôm nay, nàng lại xuất hiện trong tửu lâu, cũng ở cách đó không xa đánh giá bọn họ, phải chăng lại nổi lên tâm tư đối với hắn? Nữ tử không biết thẹn như thế, thật là khiến người ta chán ghét!
Hắn rời khỏi chỗ ngồi, tiến lên vài bước, đứng trước mặt Thập Thất, lạnh lùng nói: “Hối hận?” Nếu hối hận, hắn còn có thể lợi dụng nàng, dù sao nhiều ngày nay, hắn không thu hoạch được gì, có thể xuống tay trên người nàng thì thật ra sẽ giảm bớt không ít trình tự.
lại đầy vẻ lạnh lùng, cười lạnh một tiếng, Thập Thất ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ngạo Thiên, nở nụ cười toả nắng, câu hồn đoạt phách, khẽ nói: “Thập Thất tự hiểu mình, cũng hiểu được, cái gì gọi là chân tình, cái gì gọi là lợi dụng. Tỷ như trước đó một khắc, còn thâm tình chân thành nói, mấy ngày không gặp như cách tam
nói như minh đao ám thương của nàng, Độc Cô Ngạo Thiên nhíu chặt mày, nàng tựa hồ khang khác! Không giống ngốc nữ
thông suốt
dám nói chuyện
cái cổ trắng nõn tinh tế của Thập Thất. Nhưng, động
ban ngày ban mặt, hạ thủ với một nữ lưu yếu đuối sao?” Ánh mắt Thập Thất đột nhiên lạnh lẽo, sát khí đọng nơi đáy mắt. Nàng
Thụy Vương gia vì sao lại bám riết tiểu thư không buông? Cứ nhất định không buông tha tiểu thư?
phận.” Lăng Dạ có chút khinh thường cấp tốc nhìn lướt qua Thập Thất,
ca ca! Không soi gương xem bản thân mình có cái đức hạnh gì, ngươi ngay cả một ngón tay của Tuyết Nhi tỷ tỷ cũng không bằng!” Nàng
giận, nàng quá coi khinh người khác! Nhưng mà e ngại thân thế của nàng, nên đều đứng im lặng ở một bên. Song, chúng
xa xem diễn, không hề muốn có liên quan gì đến bọn họ, nhưng bọn họ lại nhiều lần
của muội sao!” Lăng Dạ quát lớn lên. Lúc này hắn đã
trở nên trắng ra, không nhẫn nhịn nữa, lúc
tiếng tát
thế! Ngay cả Hiên Viên Ninh cách đó không
má đau rát, trợn to mắt trừng
Thanh lập tức xuất đoản kiếm
lại trầm mặc. Ánh mắt hắn nhìn
của bọn họ, nàng lại quay đầu nói với Cẩm Sắc đang
“Đụng phải thứ dơ bẩn, bữa tối còn chưa ăn, giờ thì mất cả khẩu vị.” Sau khi tinh tế
khiến Lăng Dạ
Nói dăm ba câu, quy kết hành vi của đám người Lăng Dạ thành bộ tộc lưu manh, đồng thời ở trước mắt bao người, những lời nói này, cũng khiến cho mọi người làm chứng, khiến đám người Lăng Dạ không thể trả thù Thập Thất! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thập Thất lại ra tay với Lăng Dạ, nàng tính cả rồi, bọn họ sẽ không động thủ với nàng lần nữa!
Lời nói truyền ra dường như khiến Lăng Dạ bừng tỉnh, quả thực, vừa rồi Mộ Dung Thập Thất chỉ là uống trà, là Độc Cô Ngạo Thiên chủ động tiếp cận. Chuyện ở Đại Minh ven hồ, cũng là Trình Tuyết Nhi chủ động mời. Hắn làm sao vậy? Làm sao lại đi so đo với loại nữ nhân này?
Độc Cô Ngạo Thiên cũng mặc kệ hết thảy, những lời nói và hành động phản kích vừa rồi của Thập Thất, khiến hắn mất mặt mũi, hắn muốn mạng của nàng!
Lúc này, trên hành lang truyền đến vài tiếng giòn vang, “Bốp bốp bốp bốp…”
“Bốn năm người vây quanh một nữ tử tay trói gà không chặt, không phải chửi rủa, thì sử dụng kiếm uy hiếp. Chậc chậc, thực sự là khiến ta mở rộng nhãn giới!”
Theo giọng nói xinh đẹp tà mị kia, một nam tử mặc cẩm y màu đen xa lạ xuất hiện dưới tầm mắt của mọi người.
Nam tử có đôi mắt đen tuyền tuyệt mị, trong mắt có vài phần tà khí, hai hàng mi hẹp dài bay xéo nhập vào tóc mai, mũi cao duyên dáng, môi mỏng có thể nói là hoàn mỹ, một tóc đen tựa như những sợi rong biển mềm mại được một dây băng màu đen tùy ý bó lên.
Tinh mâu lưu chuyển, mang theo vài phần thanh lãnh. Nhưng vẫn không thể thay đổi được nét mị hoặc trời sinh của hắn.
Thập Thất Thiếp