Thập Thất Thiếp
Chương 114: Gãy móng
Đập vào ánh mắt đầu tiên là Hiên Viên Mặc mặc long bào, hắn đi đầu đoàn người, trên người phủ đầy hơi thở bá vương.
Tiếp theo là Liễu Nguyệt Phi, nàng mặc trên người bộ cung phục của hoàng hậu, váy dài thướt tha, trên làn váy thêu hình phượng hoàng giương cánh bằng tơ vàng, trong lúc di chuyển làn váy lay động sóng sánh.
Đi sau cùng là chính nhân vật chính của đêm nay – Đoan Mộc Thần!
Thật bất ngờ là, Đoan Mộc Thần không cao to thô kệch, tục tằng như trong tưởng tượng, mà hắn có một đôi mắt phượng tà mị, lông mày sắc như kiếm, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng đỏ sẫm, làn da trắng nõn, mịn màng hơn da nữ tử.
Thập Thất nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn các thiếu nữ ở đây xuân tâm nhộn nhạo, nàng nhếch môi, ra thế, chẳng trách hôm nay các nữ tử đến đây đều không phải là bị bất đắc dĩ, mà ngược lại còn có chút chờ mong, Đoan Mộc Thần xác thực có vốn liếng hấp dẫn những nữ tử này, khuôn mặt kia quả thật khiến không ít nữ tử mê luyến.
Ánh mắt lúc Hiên Viên Mặc đi qua Thập Thất thoáng lộ chút tinh quang, Liễu Nguyệt Phi đi sau lại lạnh lùng nhìn lướt qua Thập Thất, không khó nhìn ra trong mắt nàng ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Đoan Mộc Thần tia đôi mắt phong lưu, tà mị như có như không lướt qua Thập Thất, cằm hơi hơi nâng lên, như muốn thông báo cho Thập Thất biết rằng hắn có thân phận cao quý, thần thánh không thể xâm phạm.
Thập Thất cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ tay vỗ vỗ trán, trên đời này tại sao luôn có những người tự cho mình là đúng vậy nhỉ? Đoan Mộc Thần hành động thế kia, cứ như là e sợ nàng ngưỡng mộ hắn vậy.
Hiên Viên Ninh nhếch môi, nét cười ánh chút hứng thú, hắn muốn biết kế tiếp Liễu Nguyệt Phi sẽ diễn trò gì.
Lăng Dạ ngồi ở một góc, như bị mọi người quên đi, hắn cười khổ, ngày xưa khi Hiên Viên Hạo nắm thiên hạ trong tay thì hắn cũng được tôn sùng là thượng khách, được mọi người a dua nịnh hót, hiện nay hắn bị an bài ở vị trí áp chót, nhìn Hiên Viên Mặc ngồi trên chủ vị. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mọi thứ thật là châm chọc, tựa hồ chịu không nổi sự thật này, hắn không ngừng uống rượu, lúc lơ đãng nhìn sang Mộ Dung Thập Thất, hắn đã từng chán ghét cô gái này, mà bây giờ nàng biến hóa quá lớn, nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó, chỉ nở một nụ cười thản nhiên, nhưng mỗi một động tác đều thu hút cái nhìn của người khác.
Cổ họng nghèn nghẹn, kiềm nén không cho nỗi đau bộc phát, hắn nốc rượu cho vào miệng, lúc này hắn thà rằng cứ say như vậy, chỉ cần say, hắn sẽ không phải suy nghĩ điều gì, cái gì cũng không biết.
Nguyệt Phi, Đoan Mộc Thần ngồi
chén rượu lên, mọi
Bắc. Mặc dù xinh đẹp hơn cả nữ tử, nhưng
Phi chỉ
thấp, nàng đương nhiên biết ánh mắt Liễu Nguyệt Phi liếc đến
trầm tựa hồ như đang nhìn Thập Thất, nhưng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, ngẫu nhiên, Thập Thất
người nào phát hiện sự trao
biết là ai đề nghị, chỉ thấy các vũ cơ
“Hoàng Thượng sẽ bồi thường cho bản điện hạ như thế nào?“ Đoạt thế tử phi của hắn, tuy có tổ
ngây thơ đến độ cho
trong tạp âm, nên không
xuống, ý cười trên
hết rượu trong chén rồi thấp giọng trả lời, hắn biết Liễu Nguyệt
tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng xác thực có vài phần tư sắc, nhưng nàng không phải là một quận chúa danh
ngay cả bản cung cũng tự nhận bội phục, ánh mắt của thế tử thật tốt.“ Liễu Nguyệt Phi cách hai
nhíu nhíu mày, ánh mắt của Hiên
bằng để Minh Nguyệt quận chúa chứng thật hai chữ “tài nữ” trong miệng hoàng hậu là như thế
dám ngông nghênh như thế! Đây là thiên hạ của hắn, khi nào thì đến lượt Đoan Mộc Thần đứng
thì cứ hắn nghiệm chứng xem nàng có truyền kỳ như đồn hay không! Từ một nữ tử háo
Nguyệt Phi nhìn về phía Thập Thất, trong mắt đầy vẻ coi khinh, bây giờ ở trước mắt bao nhiêu người, nàng
nhìn Đoan Mộc Thần, nhẹ giọng nói: “Thỉnh thế tử thứ lỗi, không khéo
tranh.” Liễu Nguyệt Phi thấy nàng
bởi vì lúc này nàng để tay trong tay áo, nên không nhìn thấy vết thương như
thì không cần miễn cưỡng.“ Đoan Mộc
nhận bỏ qua như thế? Nàng cau mày,
như không coi hắn ra gì! Dám ở trong yến hội, trước mặt
có lẽ hắn sẽ không phiền chán, nhưng từ lúc biết nàng là một nữ tử không trong sạch và phóng đãng, nên nhìn thấy hành động
không biết, nếu nàng không dành toàn bộ tâm trí để tính kế Thập Thất, mà dành thời
nhiên cười đem khoai lang phỏng tay trả về trong tay Liễu Nguyệt Phi, nàng đâu phải con hát, muốn nàng ở trước mắt bao nhiêu
bị thương, vậy thì nên ngồi yên nghỉ ngơi cho tốt, Hoàng hậu nương nương là đệ nhất tài nữ Phượng Thiên quốc, vậy chắc chắn biết ca hát, không bằng để Hoàng Thượng,
tự bê đá đập vào chân mình! Nàng lập tức a dua nói theo: “Đúng vậy, giọng ca của
mang vẻ mặt chờ đợi
tốt cho lắm, nàng đường đường là hoàng hậu,
“Vậy bản cung liền bêu xấu.” Liễu Nguyệt Phi không có cách nào từ chối, nàng không có lý do nào để có thể lui bước, âm thầm hung hăng trừng mắt Thập Thất, rồi sau đó bắt đầu mở miệng cất tiếng hát.
Giọng hát uyển chuyển, mềm mại như làn gió bên tai, khiến cho người nghe mê mẩn, Thập Thất không thể không thừa nhận Liễu Nguyệt Phí hát rất hay, giọng hát hay như vậy và hoàn cảnh cũng rất phù hợp, quả thật không uổng công nàng đã đề nghị. Hết thảy đều rất thích ý, nàng nhắm mắt lại, để đầu óc thư thái mà thưởng thức tiếng ca.
Hiên Viên Ninh thấy thế, khóe môi cong cong, Liễu Nguyệt Phi siết chặt hai tay, khốn khiếp!
Đoan Mộc Thần mắt sáng ngời nhìn Liễu Nguyệt Phi, nữ nhân này vốn thuộc về hắn! Nhưng lại bị Hiên Viên Mặc chiếm đoạt! Có được giọng hát nổi bật thế này thì vốn nên hầu hạ dưới thân nam nhân, nghĩ đến điều này, cổ họng hắn bắt đầu lên xuống, cố gắng kiềm nén dục vọng nguyên thủy bộc phát.
Chạm đến ánh mắt Hiên Viên Ninh, Hiên Viên Mặc cười nhạt, nếu lúc trước biết Liễu Nguyệt Phi không phải băng thanh ngọc khiết, chắc chắn hắn ta sẽ đưa nàng ta cho Đoan Mộc Thần. Thế thì hôm nay làm gì có nỗi khổ phải tự mình chịu đựng này! Lại âm thầm nhìn lướt qua Lăng Dạ ngồi ở trong góc, hắn chưa từng cảm thấy may mắn vì mình đã lưu lại tính mạng Lăng Dạ giống như bây giờ!
Lúc thu hồi tầm mắt, vừa vặn chạm đến ánh mắt của Hiên Viên Ninh.
Hai người đều là cường giả, trong lúc đối diện thì đều âm thầm ganh đua cao thấp, Hiên Viên Mặc âm thầm hạ quyết tâm, muốn đứng vững chân, Tứ đệ không thể không trừ.
Cũng trong lúc đó, hai người đồng thời thu hồi tầm nhìn, ở trước mặt nhiều người như hiện nay, cho dù muốn phân cao thấp, nhưng nay cũng không phải là thời cơ!
Khúc hát kết thúc. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Thừa dịp nhiều tiếng ồn, Hiên Viên Ninh âm thầm truyền âm cho Thập Thất, hỏi: “ Bị thương lúc nào?”
Thập Thất nghe được giọng nói gần bên tai như thế, hiểu được là bí mật truyền âm, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Ninh. Hé miệng, dùng khẩu hình trả lời: “Vừa rồi, móng tay bị gãy.” Gãy móng tay cũng coi bị thương đúng không nào?
Nghe vậy, tấm mặt nạ vẫn luôn ôn hòa của Hiên Viên Ninh nay có tia sửng sốt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khẽ cười, hóa ra là móng tay bị gãy.
Thập Thất Thiếp