Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Chương 163: Kết cục đã định - 2
Ánh mắt Phí Khanh thì tràn ngập chiến ý.
Lâm Khinh bình tĩnh đứng đó, trong lòng đang tính toán tấn công vào đâu trước, nhưng không đợi y kịp có hành động gì, Vân Lãng đã nhảy lên.
Uy áp của tu sĩ Nguyên anh không hề nhỏ, mấy đệ tử Kim đan khác lùi hẳn về phía sau, bắt đầu bày trận vây Lâm Khinh vào giữa.
Hai người Phí Khanh và Mị Mị chỉ đứng ngoài, dường như họ khinh thường việc tập trung vào quần công một đệ tử Kim đan nên để mặc Vân Lãng lên trước.
Lâm Khinh nhếch mép cười, "Đây là các ngươi tự tỏ ra quân tử đó nhé."
Băng hệ linh căn là biến dị của hệ thuỷ. Vân Lãng là tu sĩ đơn linh căn cho nên xét về tư chất và tu vi, hắn ta bỏ xa Lâm Khinh, hắn cũng là một trong những người có tiềm năng đứng thứ nhất trong đại hội các tông môn lần này.
Lâm Khinh mới đến nên chưa nghe tên hắn bao giờ, chỉ biết Vân Lãng xếp hạng thứ hai mươi tám. Là người xếp hạng đầu trong số mười hai đối thủ.
Phí Khanh xếp hạng hai mươi chín còn Mị Mị kia xếp hạng thứ ba mươi ba.
Toàn là những người cần phải cẩn thận khi đối đầu.
Vân Lãng nhảy lên, tay đánh ra vài đạo pháp quyết thăm dò đối thủ, nhất thời xung quanh lôi đài tràn ngập lạnh lẽo, hoa tuyết từ trên trời bắt đầu rơi xuống.
"Tiểu huynh đệ, nhớ hạ thủ lưu tình." Vân Lãng nói vậy nhưng tay không hề chậm trễ chút nào, vừa moi từ nhẫn trữ vật một thứ ném ra, bàn tay lại liên tục điểm vào không trung hình thành nên một thủ ấn khá phức tạp.
Thứ kia vừa rơi xuống, từ trên mặt lôi đài xuất hiện chấn động không ngớt, một con băng thú dần dần hiện ra, toàn thân trong suốt, chỉ có đầu được gắn vài viên linh thạch thượng phẩm là nhìn rõ ràng.
"Băng Linh hùng. Thứ đồ vật này cực kỳ khó chơi." Một đệ tử phía xa kêu lên.
nhanh nhẹn, nó bổ nhào vào mục tiêu là Lâm Khinh, móng vuốt
ngờ băng thú như có linh tính, chỉ nhằm Lâm Khinh mà đuổi, nó đi
ngực con băng thú, dễ dàng làm nó nát bấy
lại khôi phục như cũ, toàn thân sáng bóng lao tới. Lâm
trảo móc thẳng vào đầu băng thú, nhất thời
phát nữa, hai viên linh thạch sáng bóng tràn đầy năng lượng rơi vào tay y, con băng
một chưởng ấn khổng lồ mang theo linh văn xanh biếc đập tới, ngay
đó, tiếp
Vân Lãng, hắn ta lợi dụng lúc Lâm Khinh phân
tới, tay huy động linh lực, một
đỡ, cả người bị dư lực khiến
của Lâm Khinh, y bắt đầu vận dụng linh lực, Phát ra hàng
công kích, hắn lấy ra một cây phất trần, vừa vung
này, linh quang từ tay Vân Lãng
chỉ trực trào ra. Lâm Khinh dùng ánh
băng hệ linh căn
ti, một vài đệ tử tu vi yếu phải lùi hẳn ra sát lôi đài, bọn họ thấy Lâm Khinh tuy kém
tu chân giới tôn thờ sức
Khinh truyền linh lực vào tay rồi đập xuống. Hạt băng tuyết kia như có linh tính, bằng mắt thường trông thấy
mạnh gần như tăng gấp đôi, một đòn này không những đánh vào hắn mà một số
Lãng vội vàng niệm pháp quyết phòng ngự
lên, ngay cả các trưởng lão
thể nào? Tại
chiêu kia của Lâm Khinh phát ra chứ
một lần được chứng kiến hai
đất, xem xét hai viên linh thạch rồi thản nhiên
công một lúc rồi hét một tiếng, dao băng ghim khắp người bắn ra bay
vừa tiếp tục tấn công. Lần này Lâm Khinh không giấu
nhưng mà Lâm Khinh lại áp chế được linh căn của hắn. Phí Khanh
tiên làm pháp bảo. Khi roi vung lên, từng mảng sáng rực rỡ
né sang, chiếc roi quấn vào một tay y rồi kéo mạnh, nhất thời
mắt tràn đầy mị hoặc, sóng mũi cao vút, dáng người
thế yếu, y cũng không phải ba đầu sáu tay,
lúc hai người kia chưa kịp phản ứng thì nhảy lên thoát khỏi vòng vây. Trong lúc này, bàn tay
đám đệ tử rơi vào hoảng loạn. Lâm Khinh mượn đà rơi xuống
mới hạ xuống, bày
rơi xuống lôi đài, còn một người bị Ngũ
ngươi thế mà cũng
tử gì, đánh lén là sở trường, cho nên
thấy ta đang đánh lén? Ta
Đúng vậy. Bọn họ đều đang giao đấu, chỉ trách mấy đệ tử kia không đề phòng thôi.
Ngũ mộc châm này thật sự rất lợi hại, mỗi chiếc còn cứng hơn cả pháp bảo địa cấp, mỗi châm cắm vào người lập tức làm đông cứng linh lực. Cũng may vài người ở đây nhanh nhẹn tránh thoát chỗ hiểm, nếu không thì có khi chết lúc nào cũng không biết.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khinh sử dụng châm này từ lúc lấy được trong Vấn thiên tháp, nghe đồn đây là do chính tay Phương lão luyện chế.
Y vẫy tay một cái, năm cây châm tự động bay về, tên đệ tử bị ghim trên đài vừa thoát khỏi cây châm thì khuỵu xuống, xem chừng đã mất đi sức chiến đấu.
Lâm Khinh ngắm nghía mấy cây châm một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện.
Trên đài bây giờ ngoài ba đệ tử Nguyên anh kỳ chỉ còn có tên tóc hồng tên Lục Ngạn và một tên cắt tóc ngắn, Lâm Khinh nhìn thấy người này để kiểu tóc giống thời hiện đại thì có phần không quen.
Quả nhiên y sắp bị đồng bộ bởi tu chân giới này rồi.
Phí Khanh không hề bị ảnh hưởng bởi đòn đánh lén của Lâm Khinh. Hắn ta vẫn khoanh tay lạnh lùng đứng đó, tuy y phục khổ tu trông tồi tàn nhưng khí chất người này cực kỳ không hợp, hắn ta giống như một thanh kiếm sắc bén, chiến ý nồng nặc lan toả quanh thân.
Không hiểu sao Lâm Khinh thấy tên này còn nguy hiểm hơn cả Vân Lãng vừa giao chiến.
"Thế nào, nửa canh giờ đã trôi qua rồi. Các ngươi còn quân bài chưa lật nào thì tung ra hết đi chứ!"
Khẩu khí này làm cả đám người phải tặc lưỡi chịu thua. Không ngờ phu nhân tông chủ lại ngạo mạn như thế.
Thấy Lâm Khinh đứng đó, tuy mảnh khảnh nhưng không hề đơn giản, Phí Khanh cuối cùng cũng mở miệng.
"Được. Ta và ngươi giao đấu."
Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay