Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 50: Triệu hồn

"Còn có những gì khác không?"

Tầm mắt của Mộ Dung Thanh Y hơi chuyển, lập tức lắc đầu.

Thiên Uyển Ngọc suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Lý Tĩnh, "Lý Tĩnh, thả nàng ra, để nàng đi."

Lý Tĩnh gật nhẹ đầu, kéo Mộ Dung Thanh Y từ dưới đất dậy, sau đó tiễn đến thạch môn, cảnh cáo thêm, "Là thiếu lâu chủ của chúng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu như có bản lĩnh có thể chạy thoát ra khỏi đây an toàn, coi như mạng ngươi lớn."

Nếu như không chạy thoát nổi, thì đừng trách các nàng không giữ lời.

Mộ Dung Thanh Y chạm vào mặt của mình, vết thương vừa nãy tạo thành khó mà chữa trị hết, cô thấy mặt mình đau, cũng đoán bản thân đã bị huỷ dung, cô hung dữ trợn mắt, trong lòng thầm tính lúc trở về làm thế nào để trả thù Thiên Uyển Ngọc và Đông Phương Minh Huệ hai tỷ muội này, làm thế nào để các nàng sống không bằng chết. Căn bản không nghe thấy câu sau của Lý Tĩnh.

Mộ Dung Thanh Y chạm vào trường tiên của mình, điên cuồng chạy trên đường trước đây của Thiên Uyển Ngọc, nhưng mà cả người đều có vết thương, phần bụng đau nhức khó chịu, cô chạy được một nữa đã không sức nên ngã xuống.

Bước chân không chậm không nhanh từ từ lại gần, là những người trước đây đứng ở thạch môn.

Mộ Dung Thanh Y cố gắng lết về phía trước, có thể lết được một bước thì tiến về một bước.

Đột nhiên, tầm mắt phía trước tối đi, cô phát hiện có người đang đi từng bước đến đây.

Thiên Uyển Ngọc không phải đợi lâu, Lý Tĩnh đẩy thạch môn, sau đó xách theo Mộ Dung Thanh Y hấp hối vào trong.

"Thiếu lâu chủ, thả nàng ta đi sẽ bại lộ tin tức của Mai Côi Lâu, người này không thể giữ." Người đó tuỳ ý quăng Mộ Dung Thanh Y.

Mộ Dung Thanh Y còn có mấy phần ý thức, nghe thấy các nàng nói mới nhận ra bản thân ngu ngốc tin Thiên Uyển Ngọc sẽ thả cô.

"Ngươi —"

Cô muốn ngồi dậy.

Thiên Uyển Ngọc lạnh nhạt liếc cô ta, "Đúng, nàng ta đã biết bí mật ở nơi này, nhất định không thể cứ thế mà thả đi."

Đừng nói tiết lộ tin tức của Mai Côi Lâu, ngay cả thân phận của nàng cũng không thể từ miệng cô ta tiết lộ ra ngoài.

Lời này đồng nghĩa phán tử hình với Mộ Dung Thanh Y.

"Vừa nãy, ngươi ở chỗ này nói dối ta, đây chính là cái giá của việc nói dối."

Thiên Uyển Ngọc vươn bàn tay đẹp đẽ ra, chạm lên trán cô, ôn nhu nói, "Nào, nói những gì mà ngươi biết nói cho ta."

Mộ Dung Thanh Y không ngờ đến, ngay lúc cô chạy đi, Thiên Uyển Ngọc đã hỏi Thanh Mặc về cách triệu hồi tìm kiếm ký ức.

Mặc dù có tổn thất ngầm, nhưng vẫn coi như là có ích, nhất là đối với những người kín miệng chết cũng không chịu nói ra bí mật.

"Ặc- ngươi."

Thiên Uyển Ngọc dồn toàn bộ linh lực trên người vào lòng bàn tay, ngón tay bóp mạnh đầu đối phương, nàng nhắm mắt, nhìn thấy rất rõ những chuyện từ khi Mộ Dung Thanh Y bước vào Học viện Hoàng gia, bao gồm chuyện cô ta đụng phải Cửu muội rồi rút roi ra.

Lục tìm ký ức xong, Thiên Uyển Ngọc cần tĩnh tọa một lúc, tiêu hoá từng ký ức của đối phương vừa nãy đọc được.

Thì ra ngoại trừ lần thứ ba Mộ Dung Thanh Y hận không thể giết chết Cửu muội, còn hai lần khác đều là do người khác ra tay, chẳng trách vì sao nàng thấy đối phương quá nóng vội.

Nàng rất nhanh đã nhớ đến người mặc áo bào đen trong đầu Mộ Dung Thanh Y, nàng bóp cổ đối phương, "Nói, đó là ai?"

Khoé miệng Mộ Dung Thanh Y dính máu, ánh mắt châm chọc cười với nàng, "Muốn biết? Cầu xin ta đi, nếu ta vui còn nói cho ngươi biết."

"Cầu xin ngươi?"

Thiên Uyển Ngọc cười lạnh, hai tay siết chặt cổ cô ta, định lục tìm ký ức lần thứ hai thì bị Thanh Mặc ngăn cản.

"Uyển Ngọc, bình tĩnh, vô ích, tìm kiếm ký ức có liên quan đến linh lực trên người ngươi, linh lực yếu chỉ có thể tìm được những đoạn ký ức gần đây, muốn xem xa hơn, ngươi nhất định phải nâng cao bản thân."

Thiên Uyển Ngọc không can tâm, nàng không dám tưởng tượng ngoại trừ Mộ Dung Thanh Y, còn có ai nhúng tay vào chuyện Cửu muội.

Người đó mặc áo bào đen, đầu đội mũ đen có màng che, chỉ nói mấy câu đã khiến hai nữ nhân ngu ngốc Mộ Dung Thanh Y và Bạch Lộ vào bẫy, đồng thời còn mời ra sát thủ của Huyết Sát Minh, quả không đơn giản.

Lần đầu tiên, là lời cảnh cáo rõ ràng, muốn tuyên chiến.

Nếu như nàng không điều tra rõ chuyện này, nàng rất dễ bị cô ta xáo trộn, hậu quả sau này nàng không dám nghĩ đến.

"Hỏng rồi, nàng ta muốn tự bạo."

Ngay lúc Thanh Mặc nói xong, một luồng sáng phá tung cả thạch môn, mặt đất cũng rung lắc, chứ đừng nói là mật đạo dưới đất.

Thiên Uyển Ngọc gần như cùng lúc lao ra bên ngoài, nhưng mà một Linh Sư tự bạo vẫn tổn thương nàng nhất định, đánh bay nàng ra bên ngoài, sau đó từng miếng đá rơi xuống, vùi lấp nàng.

"Động tĩnh vừa nãy là —"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc lên tiếng, "Là trấn động từ mật đạo truyền ra."

"Thiếu lâu chủ vẫn còn bên trong."

Đợi hai người ồ ạt chạy xuống, mới phát hiện mật đạo dưới đất đã thành bãi hoang phế, hơn nữa một hòn đá đã chặn lối vào duy nhất.

"Thiếu lâu chủ."

"Mau, gọi các tỷ muội tầng trên xuống đây giúp, dọn mấy cục đá này đi."

Lý Tĩnh lập tức gọi tỷ muội ở trên tầng, một đám người chạy đến dời những hòn đá ra ngoài, chuyển được nửa canh giờ, phát hiện có hòn đá cách đó không xa động đậy.

Mọi người đều kinh ngạc đến tròn mắt nhìn, quên mất dời hòn đá đi.

"Bi la la —"

Hòn đá ở trong mật đạo nhất bị người phá thành vụn đá. Tay trái của Thiên Uyển Ngọc toàn là vết máu, nàng dùng sức leo từ đống đá lên, tay phải lại thõng xuống, xem ra bị thương không nhẹ.

"Thiếu lâu chủ."

Thiên Uyển Ngọc đạp lên hòn đá, bật nhảy đến trước mặt mọi người, trên người nàng toàn là vết thương, sắc mặt cực kỳ kém.

"Lý Tĩnh, dọn dẹp nơi này, xem còn tìm thấy gì nữa không."

"Thiếu lâu chủ, người bị thương rồi, chúng ta vẫn là trị thương cho người trước."

Nàng lần đầu tiên nếm thử uy lực của tự bạo, vừa nãy đòn tự sát của đối phương may nhờ Thanh Mặc đỡ cho nàng, nếu không mạng nàng nộp ở đây rồi.

"Thanh Mặc, ngươi không sao chứ?"

Đối phương chỉ là một hồn ma, nhưng trong lòng nàng cũng quan trọng, là thầy là bạn.

"Uyển Ngọc, ta có lẽ phải bế quan một thời gian, Mộ Dung Thanh Y không phải là tự nguyện tự bạo, nàng ta nhất định bị người khác sai khiến, ngươi nhớ khống chế cảm xúc của mình, cẩn thận vạn sự."

Thanh Mặc nói xong liền im lặng.

Thiên Uyển Ngọc chạm cánh tay thõng xuống của mình, cau chặt mày, dặn dò, "Nếu như tìm thấy bất cứ thứ gì của Mộ Dung Thanh Y đều phải đưa cho ta."

"Vâng."

Nàng lần này biến mất là cả hai ngày, Đông Phương Minh Huệ đoán không ra nữ chủ đại nhân đi đâu.

Dù sao có người mất tích trong đám tân sinh chuyện này thu hút sự quan tâm của Học viện Hoàng gia, Nam Nam nghe xong một lượt, hóng hớt nói, "Là học viên trong Hoả điện đường, nghe nói thường ngày nhân duyên không tốt, ương bướng tung hoành, động tí đã rút roi đánh người. Nàng ta lần này mất tích a, mất tích cả hai ngày bạn cùng phòng mới phát hiện ra."

dàng đắc tội với người, nhân duyên lại kém, "Nam Nam, ta làm sao nghe


tiêu hơn hắn, hắn thấp giọng cười, giải


kia cũng mất tích hai ngày, nếu như nói hai


hại


luyện tập kỹ năng, tính sau một đoạn thời gian đi chấm


Mộ Dung


Ngọc tỷ đích thân đi thăm dò nàng ta, có thể


xác định được rồi? Vì sao


đối phương, rõ ràng thấy Thất tỷ không để tâm, nghĩ đến hai ngày


Dung Thanh Y thì sao?"


chuyện mất tích, lão sư phụ trách muốn điên rồi, trách mắng việc bảo hộ của bên Nguyệt Bạch Đế Quốc không tốt, ngay cả học viên cũng


người không cần đến hai ngày. Vì sao hai ngày không về, chẳng lẽ gặp phải chuyện khó giải


quá mệt rồi, ta thấy sắc mặt ngươi không


Minh Huệ tu luyện kỹ năng, bọn họ sẽ ở trong tiểu viện


do, vất vả mới tìm được lý do


Thất tỷ có lẽ sẽ


Đông Phương Minh Huệ hỏi, từ trong không gian


hơn ngươi,


tâm sự sang một bên, cô cầm lấy nguyên liệu trước


vào trong tiếp


về, sắc trời đã tối,


hắn đánh giá Thiên Uyển Ngọc một phen, thẳng thắn


bình thường còn sắc bén hơn, Lục Tinh đến từ


Uyển Ngọc một vòng, chúc mừng cười nói, "Thì ra Uyển


trước đây, nghĩ cũng không có ai đem chuyện Mộ Dung


gật đầu thừa nhận, "Đúng, cuộc thi lần này cho ta cảm giác kỳ lạ,


sắc mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, ba người Lục Tinh không phát


tai Thiên Uyển Ngọc, "Ngươi hai ngày không trở về, Minh



nói chuyện ở bên ngoài, mở cửa cười hi


phá


chủ đại nhân không phải lúc được ban phước linh lực


ngày nay có


tu luyện sau vài ngày phát hiện không cần ngủ cũng không có gì lớn lao, ngày thứ hai tinh lực vẫn như thế tràn


phát hiện tay phải mình bị thương, dứt


đi theo, cẩn thận thăm dò, "Thất tỷ,


trước ta cảm thấy linh lực mình không ổn


nhiên, trông một chút


thầm nghĩ, nữ chủ đại nhân quả nhiên là


mặt của ngươi không quá


cửa, xem ra cô coi lời của


cho dù mất tích rồi, có lẽ cũng


phụ nữ nói


ghế đá, kết quả,


tiếp tục


đến khi cô luyện kỹ năng đến


đột nhiên đột phá, những vết thương khác trên người nàng đã lành không ít,


Dung Thanh Y tự bạo, Thanh Mặc bắt buộc phải bế quan,


Thanh Y, rõ ràng có người mặc


đây, những ngày về sau sợ là


lục tìm ký ức cũng không động đến ám hiệu của người kia


Uyển Ngọc mới miễn


của đối phương, còn có số lượng


bộ


đây là ba ngân châm ở trong thạch thất phát


bên trong chẳng thể tìm thấy


Đông Phương Minh Huệ đã ngồi


hơi



Đông Phương Minh Huệ lập tức hồi thần, kỳ quái, vì sao cô



chuyện đan phương hỗn thiên đan, nàng lập


chủ đại nhân rời đi nhanh chóng, ngay cả một ánh mắt cũng


mà gấp


cũng không viết nữ chủ đại nhân


thấy bản thân không


nữ chủ đại nhân đi cả


châm, phi châm thành hình nửa


năm bình linh dược đổi lấy những vết thương


bắt đầu thành, mấy cây đại thụ này lũ


có ảo giác bản


có chút lo chuyện đơn thuốc có vấn đề, vì thế đợi ở trong đình


các ngươi đi hồ Phượng Hoàng


nghĩa là chỉ


bạo, nàng càng lo lắng an nguy của


ta bảo Huyền Châu đến



cô vì sao cảm thấy Huyền Châu và Thất tỷ hình


Thiên Uyển Ngọc nhướn mày, lần trước nàng thấy


đầu cô, "Đợi đến khi ta trở về, chúng


viện trưởng của viện dược tề chống


Thất


thế là vì mình, Đông Phương


mắt chứng kiến ba đội chiến thắng cưỡi


lần này phát thưởng có phải chúng ta



Kỳ thay cô hoàn thành mấy chuyện đằng sau, bao gồm đại


công lao của ngươi với viện trưởng đại nhân,


khiến cô vui vẻ, nhưng mà đối với dược tề


cùng một kiểu người. Nhưng, về khách quan, có một số chuyện


nhân, bao gồm ta suýt làm ngươi rơi vào nguy hiểm, ta tin viện trưởng sẽ có phán đoán


đó cô bị con thú một sừng doạ sợ, tiểu



Minh


tượng nhảy nhót chạy đến đây, Lưu Kỳ thấy thế, "Minh Huệ,


phương đến bồi cô, đúng là đã nói


ngươi, ngươi nhìn thấy bản công chúa là thái độ


a?" Đông Phương Minh


các ngươi từ hoàng thất của ta chọn một cây linh dược, thế là ta bị phụ hoàng trách mắng một trận. Ngươi có biết, lớn


chột dạ, nói không chừng Chiêu Tài thật có gì đó đặc biệt, nếu không Tình


của cô, Chiêu Tài vẫn trong bộ dạng


này, nó hình


bày ra, ngươi không phải là muốn —" Đông


gật đầu, cô sẽ dùng


khẩu ngọc ngôn, làm sao đã nói lại rút


của Huyền Châu có


sắc, ý thức lại nói chuyện cùng Tình Hoa, "Tình Hoa, ngươi


Tài


Minh Huệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng


cao, đã nói là lựa


một cây linh


cái gì, ta hình như không nghe rõ." Đông


quá làm khó nàng rồi, hơn nữa, đã đưa


chúng ta


Huệ đến tiểu viện, lại ở vị trí


vì thế hôm nay tăng độ khó, ở khoảng cách này, nếu như ngươi


lễ gì cô không thèm, chỉ cần đối


Hoa, có lẽ thứ nắm trong


này muốn


của Huyền Châu công chúa


công chúa là một đứa ngốc, cá cược




hay thua, cô đều không cần đại lễ của


một mét,


cô chăm chỉ luyện tập, nếu


viên gần như đều trúng vạch, Đông Phương Minh


toán một chút, nhẹ nhàng ném cục đá đi, mỗi viên đều trúng mấy viên đá của


Huệ hơi rung lắc, lại



đầu lại thấy Huyền


sáng, chỉ thiếu chút nữa


tặng ngươi một lễ


mỗi lần đều để ngươi tặng quà, ngại


nhất


vai cô, "Ta nói cho ngươi,


Huệ cười khổ, cô cảm thấy đối



Huyền Châu kéo ra ngoài, sau đó xuất


mặc như thế này


không thoải mái, nếu như bị Thanh Lam giáo ở


bị người khác nhận ra đấy." Huyền


cần cô nói sao? Cô ít nhiều cũng từng mặc


cuộc muốn


giải quyết, mặc dù đối phương hiện tại


mèo của cô, thêm cả


ngươi sẽ bảo vệ ngươi, ta nhất định


lúc đó xảy ra chuyện thật


ba con phố, Đông Phương Minh Huệ đã mù mờ còn


lễ vật ngươi


cô cô vẫn chưa biết đâu, Đông Phương Minh Huệ


bước lùi


ta ăn thịt ngươi chắc?" Mắt Huyền


nắm vạt áo, nhẹ nhàng


của Huyền Châu trống không, ngây ra, nhìn


sức yếu tay mềm, bị người bắt một lần, lại thêm một lần


đối phương thân thủ linh


bị mưu sát, Đông Phương Minh Huệ đã trở nên cảnh giác. Đầu tiên là không đi


cá cược, không tính như bạn tốt, đến lúc đó người


như kẻ xấu, nhưng mà nghĩ đến đối phương phải trải qua nhiều chuyện lộn xộn,


thất nhiều cơ hội thế ta không


Minh Huệ


"Dừng, ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi đừng động, nếu


vào Đông Phương Minh Huệ, sợ đối


năng của Tình Triền, ám


gì, rốt cuộc là muốn làm gì?" Đông Phương Minh Huệ thực sự tính


quên dính chặt vào tay Đông Phương Minh


đến rồi


phòng ở ngõ tối truyền ra, khiến tai


cổ Huyền Châu, chỉ cần cô nhẹ nhàng đẩy vào trong,


giọng nói, "Minh Huệ, ta thật lòng đối đãi ngươi,



của người bên trong ít nhất đã là Linh


biết làm thế


ngươi nghĩ xem, ta đường đường là


như là thật, đối phương cược là


dẫn ta đến


có thể nói thật, "Điều kiện của ngươi



một phút lơ là, Huyền Châu



trong chớp mắt rơi vào hôn mê, hít




Hai tỷ muội này giống nhau, đều không thể xem nhẹ.

"Các tiểu sư đệ, mau giúp sư tỷ."

Huyền Châu thử bế người này lên, kết quả phát hiện một chuyện đau thương, nàng không bế nổi.

Rất nhanh đám trẻ con đã xông ra từ cánh cửa đó, tay chân luống cuống đem người vào trong.

Trong phòng có một người đang ngồi trên ghế, mặc y phục xanh dương, dưới chân lại trống không, hắn híp mắt cười với Huyền Châu, "Huyền tiểu tử, là ngọn gió nào đưa ngươi đến chỗ ta? Còn có nàng ta, là ai thế?"

Huyền Châu cười hi hi lại gần, "Sư phụ, ta nói với ngươi, người này chính là người thiên phú dị bẩm mà ngươi đang tìm."

Nam tử được gọi là sư phụ lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nói, "Thật sao?"

"Ta thăm dò nàng hai lần, tay chân và mắt nàng rất linh hoạt, hơn nữa độ chuẩn xác cũng rất cao." Huyền Châu nói ra từng quan sát của mình, "Nếu như không tin, lát nữa đợi nàng tỉnh lại thì có thể thử nàng xem."

"Được."

Lúc Đông Phương Minh Huệ tỉnh lại, cảm thấy không đúng, cô xoa trán mình.

"Đối phương là Ám hệ Linh Sư, khói vừa nãy chỉ là loại bình thường. Người hít phải cũng không có ảnh hưởng gì lớn."

Cô vừa tỉnh lại, Tình Hoa đã kể lại âm mưu vừa nãy của ông già kia và Huyền Châu.

"Í, bọn họ đều coi ta là kẻ ngốc sao?"

Đông Phương Minh Huệ nghi hoặc, cô chẳng lẽ trông rất ngốc?

"Đúng."

"A, ngươi tỉnh rồi? Sư phụ ta nói muốn gặp ngươi." Một tiểu gia hoả thấp hơn cô nửa người cực kỳ khoa trương nói với cô.

Đông Phương Minh Huệ dứt khoát bỏ qua, cô không tính toán với một đứa nhóc.

"Đi thôi."

Cô đi theo đối phương, đi qua đại sảnh, đến một căn phòng nhỏ phía trước, "Đây là phòng của sư phụ ta, ngươi có thể vào rồi."

Đã biết mưu kế của đối phương xong, Đông Phương Minh Huệ ngược lại không sợ nữa. Cô đẩy cửa đi vào trong.

Trong phòng bừa bộn hỗn loạn, còn có mùi nồng nặc, suýt nữa làm cô ngất đi.

Đây là gian phòng thối nhất mà cô từng thấy.

Trong phòng, Huyền Châu quỳ ở dưới đất, cúi thấp đầu, không nhìn rõ biểu tình. Ở trước mặt Huyền Châu còn có người im lặng ngồi.

"Các ngươi bắt ta đến chỗ này, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Đông Phương Minh Huệ là người đầu tiên lên tiếng, thực ra là để xem kịch, vừa nãy Tình Hoa đã kể lại chuyện hai người nói cho cô nghe.

Người đó lấy quải trượng đánh Huyền Châu, "Tự ý đưa người đến, làm bại lộ bí mật của chúng ta, ngươi nói xem, nên phạt ngươi thế nào?"

Huyền Châu lập tức lao đến đối phương, khóc lóc kể lể, "Sư phụ tha mạng, ta chỉ là muốn giúp ngươi giải sầu, không phải cố ý đưa ngươi đến đây."

Đông Phương Minh Huệ đứng ở một bên, nhướn mày nhìn hai người kia diễn kịch, biểu cảm còn có mấy phần bứt rứt.

Chủ yếu là bởi vì đối phương diễn quá tệ rồi, khóc lóc nửa ngày, nước mắt cũng không rơi ra.

"Ai da, Huyền Châu ngươi đừng khóc, ngươi đã nghe câu, thương cho roi cho vọt chưa. Hắn vừa nãy quá nhẹ rồi, để ta nói cho ngươi, phải như thế này này." Đông Phương Minh Huệ đi đến, cướp lấy quải trượng của đối phương.

Ngay lúc đó, cô nhận ra không đúng.

Cây gậy này sao lại nặng thế.

"Bỏ đi, ta thị phạm cho ngươi xem." Đông Phương Minh Huệ lại nhét cây gậy vào tay đối phương, nhanh chóng chạy ra ngoài, thương lượng với đại thụ một chút, bẻ một cành cây nhỏ của nó.

"Huyền Châu, ta nói với ngươi, thương cho roi cho vọt là như thế này nè."

Đông Phương Minh Huệ nói xong, lập tức quất lên người Huyền Châu, cánh cây thon nhỏ đánh cực kỳ đau.

"A, ngươi thật sự đánh?" Huyền Châu bị đánh đến nhảy cẫng lên, nàng đường đường là công chúa, cũng chưa từng bị người khác đối xử thế này.

"Đúng a, chẳng lẽ các ngươi vừa nãy là diễn sao?"

Đông Phương Minh Huệ cắn răng, vừa đuổi theo nàng vừa đánh, "Huyền Châu, ngươi đừng chạy, đây mới là yêu thương, đã biết chưa?"

"A, đừng đánh, đừng đánh nữa, ta sai rồi đã được chưa?" Mặt Huyền Châu đầy nước mắt, nàng thấy nơi bị đánh vừa nãy rất đau, có lẽ sưng đỏ lên rồi.

"Biết là tốt."

Đông Phương Minh Huệ ném cành cây đi, lạnh mặt nói, "Nếu đã như thế, tiễn ta đi."

Huyền Châu cắn môi, "Thiên Minh Huệ, sư phụ ta đường đường là cao thủ trộm cắp của Thất Sắc đại lục. Ngươi nếu như đã bái bọn hắn, sau này còn có thứ gì không trộm được?"

Cao thủ trộm cắp.

Kỳ quái, vì sao cô cảm thấy có chút quen.

"Chậc chậc, thì ra là ăn trộm." Đông Phương Minh Huệ lúc này phát hiện ra thân phận của Huyền Châu.

"Đúng, là ta." Huyền Châu lớn tiếng thừa nhận, "Thất tỷ ngươi cũng sớm đã biết rồi."

Đông Phương Minh Huệ: "..."

Đang yên đang lành nhắc đến Thất tỷ làm gì?

"Bái sư cái gì, đừng hòng mơ, chúng ta không phải là người của Nguyệt Bạch Đế Quốc, đợi Thất tỷ trở về, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

Cô thậm chí cảm thấy Nguyệt Bạch Đế Quốc là vùng đất tai hoạ của cô, vừa bị bắt cóc, suýt nữa bị thú một sừng đè chết, lại bị người suýt nữa dìm chết.

"Ta thấy tay chân tiểu cô nương ngươi linh hoạt, động tác lấy cành cây đánh người cũng cực kỳ chuẩn, hay là chúng ta thử tỉ thí." Người kia đẩy xe lăn tới, bình tĩnh nhìn cô.

Vừa nãy lúc xe lăn xuống đây, gió thổi nhẹ cái thảm trên chân đối phương, Đông Phương Minh Huệ mới phát hiện tên siêu trộm này không có chân.

Chẳng trách đối phương dùng quải trượng, nhưng mà hình như quải trượng cũng không cần dùng đến.

"Tỉ thí cái gì?"

Đông Phương Minh Huệ nhìn vào mắt đối phương, muốn từ chối nhưng lại nói không ra.

Tự dưng muốn tỉ thí, đến lúc đó thua cô cũng không can hệ gì.

"Huyền Châu, đưa bằng hữu của ngươi đến đây."

Ăn trộm quái thủ đẩy ghế lăn của mình, đi về phía đại sảnh vừa nãy Đông Phương Minh Huệ đi qua.

Lúc đi qua đại sảnh, lại rẽ sang góc phải trống không kia.

Đông Phương Minh Huệ đi theo sau Huyền Châu, không hiểu nhìn đám nhóc kéo nhiều thứ từ trong phòng ra.

"Này, các ngươi muốn làm gì?"

Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10.0/10 từ 11 lượt.
loading...