Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 33

205@-
“Ngày thảm sát”

Ứng Thành Hà buông tờ bìa cứng xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua tin tức trên quang não: “Bọn họ và các thầy cô vẫn còn ở khe núi.”

Kim Kha nhìn bốn phía: “Còn có người cấp S nào ở trường không, vừa rồi ở gần đây có cảm giác của cấp S bộc phát đấy.”

Chỉ huy có cảm giác vô cùng nhạy và mạnh mẽ, nếu như song phương nguyện ý, thậm chí còn có thể thông qua cảm giác để điều khiển suy nghĩ của chiến sĩ độc lập.

Hôm qua toàn bộ sinh viên lớp S đều đi theo giáo viên cấp S ra ngoài luyện tập. Kim Kha và Ứng Thành Hà trở về trường sớm hơn nên theo lý mà nói thì những người kia còn ở ngoài trường, không thể cảm nhận được cấp S trong trường mới phải lẽ.

“Cậu đã quên anh Thân Đồ ở trong trường rồi à?” Ứng Thành Hà không thèm để ý nói, “Vừa mới thi đấu xong đã trở về thì cảm giác không ổn định là chuyện bình thường."

“...... Ừm.” Vừa rồi trong nháy mắt đó quá nhanh, Kim Kha thậm chí hoài nghi mình có nắm được cảm giác cấp S hay không, “Có thể là anh Thân Đồ đi ngang qua.”

So tài xong trận này thì Vệ Tam chen tới, còn kéo cái tờ bìa cứng trong tay Ứng Thành Hà: “Các cậu rảnh rỗi thật đấy.”

“Chúng tớ đặc biệt chạy về sớm để tiếp ứng cho cậu đó chứ.” Kim Kha cười hì hì nói, “Đợi lát nữa mời tụi này ăn cơm đi.”

“Không có tiền, không thể được.” Vệ Tam quả quyết từ chối, “Rõ ràng là mấy cậu tìm cớ trở về vì lười biếng.”

Kim Kha tắt loa, lập tức đứng bên cạnh Vệ Tam: “Không bằng để Thành Hà mời chúng ta ăn cơm.”

“Trong thẻ của tôi không có tiền.” Mặt Ứng Thành Hà không đổi sắc đứng ở bên kia Vệ Tam, sau đó nhìn Kim Kha, “Không bằng cậu mời chúng tôi ăn cơm.”

“Bỏ phiếu đê.” Vệ Tam chỉ vào mình và Ứng Thành Hà: “2-1, Kim Kha bỏ tiền ra mau.”

Kim Kha: “... Thành Hà, cậu đã thay đổi.”

Ứng Thành Hà mỉm cười, anh tựa hồ bắt đầu hiểu được vì sao Kim Kha kêu càng keo thì càng vui. Nhìn khuôn mặt đau lòng của người phải bỏ tiền ra kìa, đúng là làm người ta vui lắm.

Vệ Tam còn có một trận đấu nữa nhưng xem ra thì còn tới một lúc lâu, nên cô lấy được số thi đấu tiếp theo xong là đã đi tới căng tin với bọn họ trước.

Kim Kha bám theo phía sau Vệ Tam, nhìn cô gọi món thì bày vẻ mặt đau lòng: “Nhiều như vậy thì cậu có ăn hết không?” Tất cả đều là tiền.

“Cơ thể tớ còn đang phát triển đây này.” Vệ Tam nghiêm túc nói.

Kim Kha vừa định nói bọn họ sắp trưởng thành xong rồi, chợt cẩn thận quan sát Vệ Tam rồi khiếp sợ: “Có phải cậu cao hơn không?” Còn chưa qua hết một học kỳ cơ mà.

Vệ Tam đưa tay đo chiều cao của hai người bọn họ thì thấy cô tới cằm Kim Kha: “Chờ tới lúc trưởng thành thì tớ cao hơn cậu là cái chắc.”

Kim Kha lặng lẽ gọi thêm một mâm thức ăn: “Không đâu, tớ cũng đang phát triển cơ thể đấy nhé.”

tính toán xem mình có nên đi


tất cả đặc điểm điển hình của một người chiến sĩ ưu tú: vóc dáng cao, hiện nay đã cao một mét


đối với cơ giáp sư, thậm chí hỏi ra vấn


Tam bưng mâm đồ ăn nói với Kim Kha,


lập tức phản bác, “Ứng Tinh


gặp anh


lên diễn đàn của trường Đế


Sao


mạnh nhất trong đợt sinh viên mới của trường Đế Quốc.” Kim Kha đặt đĩa đồ ăn rồi


với mái tóc vàng chói mắt hút ánh nhìn, đang đứng ở trên sân huấn luyện dùng một tay lau


Tam cắm một miếng thịt trên đĩa,


ghen tị: “Tớ chỉ


một


Kim Kha chỉ Ứng Thành Hà bên cạnh, “Ứng


đổi một ánh mắt, sau đó hai người


những chuyện khác, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy


Kha hạ thấp giọng, thần bí hỏi, “Chúng


ngay cả bên trong trường quân sự Đế Quốc cũng không có ảnh chụp của anh


nên cũng chẳng cần giấu diếm gì. Thế là Ứng Thành Hà lật lại trong album ảnh của mình: “Chúng tôi cũng không thân


sửng sốt ngay, người trong ảnh



Đế Quốc,


xem lại ảnh chụp


làm gì?” Kim Kha nói


thiếu niên tóc vàng khác thật, khi nãy cô không nhớ ra. Cô


ánh mắt tốt đấy!” Kim Kha


này thật


biết nên nói bọn họ


nhìn Ứng Thành Hà chân thành cho hay, “Tôi đã muốn nói


Ứng Thành Hà: “Giống như cỏ khô


bịu ai còn nhớ chuyện tóc tai, Vệ


“... Đây


hỏi một chút bí quyết dưỡng tóc của


nói mấy câu với anh ấy đâu.”


thì sinh ra trong sự nuông chiều, hai người chênh lệch một tháng tuổi. Nếu như không


khác gì mấy một


cảm tưởng của quán quân thì các cậu hỏi anh ấy


này độc, vừa hỏi bí quyết vừa làm


“... Thắng trước


khó khăn, cô dễ dàng lấy được một vị trí trong đội tuyển. Ngoài ra còn có một cuộc thi tuyển


trước, vẫn chưa đụng phải Chuyển Lên Bờ Tây, xem


bình thường sinh hoạt dư thừa một đoạn thời gian. Song nếu dùng để làm cơ giáp



đánh bảy trận, buổi sáng ba trận, buổi chiều


Ngày thảm


lộ ra cảm giác hưng phấn lạ kỳ. Sòng bạc kéo theo đủ các


nào đó để hỏi


cần ai còn ở tầng ba online thì đều thi đấu với nhau hết.” Người nọ chỉ tuyển thủ hot trên màn


gì không ít người


Trước Sinh Hoạt, thời gian


tệ và điểm tích lũy có thay đổi hay không, chợt màn hình


ảnh, rồi lại quay đầu nhìn Vệ Tam, lộ ra ánh mắt như cảm thông: “Cô là


giữa Tử Thần và Hầu Tử thì không khỏi nhíu nhíu


có một đám người vây quanh đặt cược, ngay cả người qua


Tam:


ra ba trăm năm mươi vạn tinh tệ ngày hôm


có thể lấy chút tiền trở về


hiệu cho nhà cái nhận tiền của mình:


ở tầng ba đều có đối tượng thi đấu còn cô còn phải đợi đến buổi tối. Thế là cô


ra được một vài thứ. Thực lực của người này không chỉ như thế, hễ khi đối


như vậy thì theo lý mà nói nên sớm nên tiến vào bảng xếp hạng điểm tích lũy mới xác đáng;


vì tiền hoặc là kinh nghiệm thực chiến, thuần


Tử Thần trong video, so sánh với cô mà nói thì cô tháo



Bên ngoài Xưởng Đen.

“Ngày thảm sát năm nay không biết có gương mặt mới mẻ nào không.”

“Nhìn tới nhìn lui chỉ thấy Tử Thần thú vị, mang cho mình cảm giác!”

“Anh đã cược ai? Tôi đã cược cho Tử Thần đấy.”

......

Khán giả mua vé xếp hàng vào sân liên tục truyền đến tiếng thảo luận tương tự, trong đó có hai người cũng đang nói chuyện đặt cược.

“Rốt cuộc cũng cướp được vé xem Tử Thần thi đấu, đợi lát nữa tao sẽ đè toàn bộ tiền tiêu vặt năm này lên Tử Thần bên kia. Mày có muốn cược cho người ta với tao không?"

“Cùng nhau đi đi, người nào đấu với Tử Thần tối nay vậy?"

“Gọi cái gì Cúi Đầu ấy.”

Sinh viên nam này nghe vậy nói: “Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt?”

“Đúng rồi, gọi là vậy đó”

Bạn nam lập tức thay đổi giọng: “Tao không cược Tử Thần nữa, tao đè tiền hết cho Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt thắng.”

“Điên rồi hả, người này mới lên L3 được một tháng.”

Bạn nam khăng khăng đòi đặt cược vào Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt: “Chắc gì Tử Thần sẽ thắng đâu.”

Cậu này đã xem một mạch toàn bộ video thi đấu của Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt từ L0 đến L3. Dù lối đánh hơi hèn mọ bỉ ổi tí nhưng kinh qua nhất loạt mấy trận này thì về cơ bản là cô ấy không thua, mặc dù đối thủ mạnh nhưng cuối cùng sẽ lật lại được.

Bạn nam này có cảm giác thấp, chỉ là một người bình thường nên nhìn không ra cái gì. Nhưng cậu luôn luôn cảm thấy Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt cứ tiến bộ hơn sau mỗi trận đấu.

“Tùy mày, đến lúc đó tiền đổ sông đổ biển hết thì đừng đau lòng.”

“Nói không chừng là tiền của mày nước dội lá môn đó.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói

Vệ Tam: Nhóm phú bà nhìn tôi đi, mau mau lấy chất dinh dưỡng đặt cược, đặt cược vào tôi!!!
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Story Chương 33
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...