Nhất Niệm Chi Tư
Chương 79: Phiên ngoại 05 ✰ 《Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên — Kẻ thù truyền kiếp (3)》
Vào buổi chiều, khi gặp lại Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo vừa tham dự xong buổi art salon giải thích về nghệ thuật xăm mình, hướng dẫn mọi người thực hành trực tiếp trên da lợn do một người bạn tổ chức.
Do hệ thống sưởi trong phòng quá dày đặc nên cả tiệm salon bị ám nồng nặc mùi tanh hôi của thịt sống.
Vốn dĩ gã không có hứng thú với những thứ này, nhưng người bạn này là con trai của một cổ đông lớn của nhà họ Thi. Sau khi cụ Thi qua đời, do nội dung gây bất ngờ trong di chúc mà giữa các thế lực phe phái trong tập đoàn họ Thi đã xảy ra một vài biến động khôn lường, khiến cho mấy vị cổ đông vốn dĩ chỉ đừng ngoài nhìn, không tham dự vào cuộc chiến nhất thời trở thành miếng bánh ngon ngọt mà ai cũng muốn đút vào túi.
“Trông cậu có vẻ rất hứng thú, tôi tặng cậu bộ dụng cụ này nhé, mới mua đấy, chưa mở đâu.” Trước khi đi, cậu con trai của vị cổ đông đưa bộ dụng cụ xăm của mình cho Thi Hạo.
Mặc dù trong lòng Thi Hạo chẳng quan tâm gì đến bộ dụng cụ này của cậu ta, nhưng ngoài mặt gã vẫn ra vẻ như ngạc nhiên mừng rỡ lắm.
“Thứ này đúng là thú vị thật, tôi định sẽ tìm hiểu kĩ hơn một chút rồi lần sau lại nói chuyện tiếp với cậu.” Thi Hạo mỉm cười, nhận lấy vali kim loại người kia đưa cho rồi quay gót đi về phía bãi đậu xe, ngay một giây sau, khóe môi gã đã lại trĩu xuống, lười giả vờ.
Người ngoài chỉ biết đợt này Thi Nhị nhận được không ít tài sản thừa kế, nhưng họ không biết rằng cụ Thi tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa già cả lú lẫn, cụ chẳng chia cổ phần công ty cho thằng hai mấy, phần lớn chỉ có tiền mặt và bất động sản, Thi Hạo mới thực sự là người nắm giữ cổ phần.
Chẳng ai biết Thi Hạo đã làm điều đó như nào. Cứ ngỡ là người đã bị loại ra khỏi cuộc chơi từ lâu, nhưng hóa ra, trừ các tổ chức bên ngoài, gã lại trở thành cá nhân có số cổ phần lớn thứ hai trong tập đoàn, hơn nữa còn nắm trong tay một tấm phiếu giữ quyền phủ quyết. Đến giờ ông cả nhà họ Thi vẫn đang mơ màng, không hiểu trước khi chết ông già nhà mình lại lên cơn điên gì.
Thi Hạo quẳng hết đồ đạc vào trong cốp xe một cách thô lỗ, sau đó, gã lái xe tới một nhà hàng Michelin nằm ở trung tâm thành phố để ăn tối với một cổ đông khác.
Hai người họ chuyện trò câu nọ câu kia với nhau, không ai nhắc tới việc ở công ty, rồi cứ thế mà tán gẫu đến tận hơn mười một giờ. Nhân viên phục vụ không dám thúc giục, chỉ đành đứng cạnh họ làm thêm giờ, cuối cùng, Thi Hạo thực sự không thể nói thêm được gì nữa, gã đứng dậy thanh toán tiền, kết thúc bữa tối kéo dài đằng đẵng này.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thi Hạo đứng bên vệ đường châm thuốc, định giải tỏa cơn nghiện thuốc lá trước rồi mới đi lấy xe.
Vừa rít được hơi đầu tiên, gã đã nghe thấy tiếng nói chuyện nửa quen nửa lạ truyền đến từ phía sau.
“Anh vẫn còn uống được… Chúng ta… chúng ta đi đâu uống vậy?”
Thi Hạo ngoái lại, trông thấy Trịnh Giải Nguyên đang xiêu vẹo dựa vào một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy ngắn đen bó sát, để phô ra toàn bộ cơ thể đầy đặn quyến rũ của mình. Gương mặt trang điểm dày cộp, dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ lộ ra rõ ràng, là diện mạo mà bây giờ người ta gọi là “hot girl mạng”.
Gu thằng này vẫn chẳng thay đổi gì so với ba năm trước, không phải hot girl mạng thì cũng là mấy ngôi sao nhỏ. Nhìn Trịnh Giải Nguyên đang say ngoắc cần, Thi Hạo thầm nghĩ.
“Aiss anh nặng quá à.” Người phụ nữ hờn dỗi nói, “Đến nhà em nhé, nhà em có chai rượu khá ngon, nhất định anh sẽ thích cho xem.”
Nhà hàng nằm ở khu vực sầm uất trong trung tâm thành phố, bên cạnh là một quán bar lâu năm nổi tiếng của thành phố Hồng, Trịnh Giải Nguyên là khách VIP của họ, hồi trước Thi Hạo cũng hay vào — Gã thường tới những cửa hàng mà Trịnh Giải Nguyên thích đến.
Mỗi lần gặp ở những quán khác nhau, không hề có ngoại lệ, Trịnh Giải Nguyên luôn bị vây quanh bởi rất nhiều trai gái, chẳng đám nào giống đám nào.
Thi Hạo ghét nhất là trông thấy dáng vẻ này của cậu, hận tận xương tận tủy.
“Nhà em ư? Em… là ai vậy?”
“Hihi, dù sao cũng không phải kẻ xấu…”
qua trước mặt Thi Hạo, gã chớp mắt, một tay kẹp điếu thuốc, phà ra khói
bị Thị Hạo kéo thì ngã dúi lên người
Người phụ nữ đứng vững
Trịnh Giải Nguyên, hỏi
lại càng khó có vẻ mặt tươi cười, vừa hỏi một cái, gã đã bộc lộ
ảnh là bạn trai tôi, chẳng
cô thêm cơ hội
giác mách bảo cho cô ta rằng gã đàn
“mồi ngon”, không cần thiết phải
đàn ông ngốc nghếch, bị phụ
hột” chửi một câu “thần kinh”
hột: Bề ngoài hung
Thi Hạo kéo cà vạt ra, cởi hai chiếc cúc áo
gian ấy vẫn quan sát Trịnh Giải Nguyên ở phía
say bất tỉnh nhân sự,
gã khởi động xe, đưa thẳng Trịnh Giải Nguyên ra khỏi
trên một tấm đệm êm ái, bên cạnh là lò
cách trang trí
những tín hiệu mà cơ thể gửi đến. Kim xăm đi xuyên qua da, đẩy thuốc màu vào, đáng lẽ phải
trong chốc lát, sau đó
ra là do bị
tỉnh dậy với tấm vải trắng trên người, cậu
bằng ga trải giường giống như trên người
đâu, nhà
trống rỗng, hoàn toàn không nhớ ra
cổ lên hô hai lần
tấm ga trải giường trên người, bắt đầu
một khung cảnh hoang vắng chưa bao giờ nhìn thấy, ngay đến một chiếc máy cũng chẳng thấy bay qua chứ đừng
pin, không biết có đủ cho
nhiên cậu sẽ không chọn đám
ho cò gáy này, lại còn lấy trộm quần áo của tôi nữa…” Trịnh Giải Nguyên chỉ kịp
chỉ có mỗi mình Tang Niệm là không làm ngơ trước lời
nhiên, Tang Niệm nghe xong cũng không
tên khốn đã bỏ rơi cậu ở đây bao nhiêu thì lại càng cảm kích
ga trải giường ngồi yên trên thảm, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm qua để tìm
rằng kẻ kia chỉ lấy mất quần áo của cậu, muốn đem cậu ra làm trò cười. Nếu
trên thắt lưng, trước đó Trịnh Giải Nguyên vốn không có manh
từ này lên người cậu thì
nghiến lợi đập vỡ gương
mày tới
mình uống say lại bị bắt trói ném đến nơi rừng hoang núi thẳm, mặt khác cũng sợ bị người ta
tính sổ. Cậu tra ra được rằng có thể sử dụng laser để xóa xăm, nhưng chưa kịp vui mừng thì nhìn đến
khác đéo gì toi công? Đệch bà, thế
chuột, căm giận đến
cũng điên cuồng tìm kiếm Thi Hạo ở khắp mọi nào, muốn giết chết gã. Nhưng chẳng biết có phải do Thi Hạo cố tình trốn
ở wordpress của Hải Đường
Tang Niệm từng có xích mích với nhau, nên cho dù có mời nhà họ Thi thì Thi
tìm chẳng thấy”, bỗng dưng quay
ta đùng đùng tóm chặt lấy cánh tay Thi Hạo,
hạ giọng, lôi Thi Hạo xềnh xệch
Vừa ra khỏi cửa, Thi Hạo đã hất tay Trịnh Giải Nguyên
trừng gã, nói, “Tốt nhất là mày ra đây, đừng bắt tao phải động thủ
đang đi xa dần của cậu, gã nhếch
thật, rốt cuộc
chuyện với gã: “Tuần trước, có phải mày là kẻ đã trói
“Mày bị trói thì
thự đó rồi, là tài sản của nhà họ Thi chúng mày. Giờ mày bảo với
long não um tùm, Trịnh Giải Nguyên dừng lại, chọn nơi
bép xép với ai rằng mày làm cái kia trên người tao… làm cái kia trên người tao chưa…”
sao cơ?” Thi Hạo nhìn
chuyện gì xảy ra trong ba năm này? Cậu thấy mặc dù con chó điên này đã được
sợ mày đúng không?” Trịnh Giải Nguyên túm lấy cổ áo
không né tránh nữa, nụ cười trên
đang định hạ nắm đấm thì bỗng có tiếng
phía âm thanh phát ra thì phát hiện ra đó
thèm ngoái đầu, Tang Niệm bị Trịnh Giải
rồi.” Tang Niệm nhìn về phía họ, nở
Trịnh Giải Nguyên hoàn toàn không nhận ra điều gì kì lạ, cậu chạy về phía anh: “Không phiền đâu không phiền đâu, tôi chẳng có gì để nói với loại người như nó cả. Sớm muộn gì nó cũng phải trả nợ cho tôi thôi, nhưng hôm nay là ngày vui của ông, tha cho nó trước vậy, lần sau tôi sẽ tính sổ với nó.”
Lại thế nữa. Mắt Thi Hạo hơi nheo lại.
Rõ ràng ban nãy còn đang tức giận đến mức muốn tẩn gã, nhưng vừa thấy Tang Niệm đến một cái thì lại quên hết mọi sự.
Những chuyện gã gây ra cho cậu chẳng so sánh được với cái vẫy tay Tang Niệm.
Ung dung rút lấy một điếu thuốc ra khỏi bao rồi châm lửa, Thi Hạo phà khói, cười hỏi Tang Niệm: “Hôm nay mày bận phết nhỉ. Ai đấy?” Gã kẹp điếu thuốc, chỉ vào bóng lưng đã sắp khuất dạng.
Gã có ngu giống Trịnh Giải Nguyên đâu mà không nhận ra vấn đề ở đây.
Vào ngày đính hôn mà Tang Niệm lại lén lút, lôi lôi kéo kéo với một gã đàn ông ở trong khu rừng nhỏ… Thú vị, quá thú vị.
Nghe vậy, mắt Tang Niệm lóe lên, gai nhọn trên người anh dựng đứng dậy trong tức khắc.
“Không phiền mày lo.”
Nếu là Tang Niệm của thường ngày thì anh sẽ hiểu rằng mình cần diễn kịch một chút, phải hành động như thể mình chẳng quan tâm.
Nhưng rõ ràng là anh đã choáng váng và mất bình tĩnh, chỉ muốn làm cho Thi Hạo biết rằng đó là người gã không thể động vào, nhưng anh lại quên mất rằng Thi Hạo vô cùng nổi loạn, căn bản sẽ không nghe theo anh.
“Đi thôi đi thôi.” Trịnh Giải Nguyên thúc giục, “Ngoài trời lạnh phát khiếp lên được.”
Thi Hạo đứng trong tuyết, nhìn Tang Niệm và Trịnh Giải Nguyên dần đi xa.
Một ngày nào đó gã sẽ cướp được.
Thi Hạo chậm rãi nhả khói thuốc, bao phủ lấy hai người đưa lưng về phía gã trong làn khói trắng.
23/9/2022
__
[Weibo Hồi Nam Tước – 20/9/2022]
1. Nếu bạn thích văn chương của tôi thì hãy sưu tầm, còn không thì đừng cố làm gì cả.
2. Cuộc thi viết không dựa vào số liệu, mọi giải thưởng đều do biên tập viên lựa chọn, dù là ai đoạt giải thì tôi cũng xin chân thành chúc mừng.
3. Tiền rất quan trọng, bản thân tôi cũng thích tiền, nhưng tôi thực sự không tham gia cuộc thi viết này vì nó. Như tôi đã nói ở cuối tác phẩm: “《Mọi cô gái đều tỏa sáng》. Có lẽ đây chính là mong muốn ban đầu của mình khi viết tác phẩm này. Mình hy vọng tất cả các bạn nữ đều có thể làm chính mình, tìm ra điểm sáng ở chính bản thân mà không phải sợ ánh nhìn của người khác. Yếu đuối, nhút nhát, hay khác biệt cũng không sao, chỉ cần bạn thấy vui là được, điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
Đây là lời tôi viết cho những bạn theo dõi tác phẩm này, tôi nghĩ họ có thể hiểu ý tôi.
4. Tín nữ mong muốn làm nhiều việc thiện hơn, ít phạm vào khẩu nghiệp, giữ mình tránh khỏi thị phi.
(*)100,000NDT = gần 338 triệu VNĐ.

Nhất Niệm Chi Tư