Ngàn Năm Say
Chương 19: Bạn Lâu Năm
Thần thánh cũng tỏ tường hết thảy
Đêm cuối xuân rơi mấy vệt sao
Tướng quân, tài tử, anh hào
Ngày sau ngẫm lại, cúi chào Khinh Si.
_____________________________________________
Tiết tiểu thử vừa sang, Bạch trung gia viên có khách ghé đến.
Đó là một lão già râu tóc bạc phơ, lưng còng, chống theo một cây gậy lớn được chạm khắc tinh tế hình chim hạc.
Khi Bạch Vân vừa mở cửa, ông ta ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới cất tiếng hỏi.
"Chẳng biết Thiên nữ có đang ở đây không?"
"À...!Vâng.
Nàng đang ngủ, chẳng biết ngài là ai?"
"Tôi là Dạ.
Bạn lâu năm của nàng." Ông ta chống gậy gỗ, gõ một hai nhịp xuống đất, vẻ mặt ôn hòa.
"Dạo này nàng có khỏe không?"
Ngay lúc Bạch Vân vẫn chưa biết nên đáp lại thế nào thì một mùi hương lưu ly quen thuộc chợt tràn vào cánh mũi, tiếp theo đó, giọng nói dịu dàng như chuông ngân vang lên bên tai.
"Ông có thể hỏi thẳng ta mà?"
Dạ ngẩng đầu lên, ông ta nheo mắt lại, sau đó mới cúi đầu với nàng ta.
"Thiên nữ, đã lâu không gặp."
Trịnh Khinh Ái không vội đáp lại, nàng ta quay sang Bạch Vân, cười hỏi.
"Bạch Vân không phải định đi tìm Thắng Quân sao?"
"À phải rồi." Bạch Vân như chợt nhớ ra, sau hơn một thắng lôi Thất Tinh ra làm đối tượng luyện tập chơi bài, hôm nay nàng đã tự tin là mình có thể thắng được Thắng Quân, thế nên cũng định đi tìm hắn.
Thấy khách cũng đến, càng không có việc của mình, thế nên nàng cũng không định ở lại.
"Vậy tôi đi nhé."
"Đi cẩn thận."
Bạch Vân vừa đi khuất, Trịnh Khinh Ái đã thản nhiên quay đầu vào bên trong, để việc đóng cửa lại cho Dạ làm.
"Thất Tinh, pha ít trà mời khách đi."
"Sao lại có thể để thần thú pha trà được chứ?" Ông ta cười nói.
"Vậy thì càng không thể để Bắc hộ pháp của Địa Ngục giáo, Xích Dạ phải đi pha trà rồi." Thiên nữ đáp lại, dừng một chút, nàng ta hỏi.
đến đây
rất nhớ chủ mẫu
việc
mở nhẫn không gian, mang một
Phi Hoan đã xử lý gần
Khinh Ái cầm lên một
tích canh tác của hoa tử
nghiện tử lạc hương, nay lại đòi chúng ta cung cấp
gật gù, nàng
Nhất Sắc, mấy tháng trước rộ tin nàng
kho mang đến làm quà, sau
nhuận
đòi nhiều hơn
đồng tình, nhưng sau
mua đứt mà
Tinh vừa rót cho mình, nàng ta nhẹ nhàng
chuẩn bị lật đổ, thêm Hắc Sát môn mưu tính soán ngôi,
chủ thông suốt."
sao đã qua chừng ấy năm,
nhẹ nhàng gõ quạt xuống mặt bàn gỗ,
ông bao
kém ngài chừng năm
ra vô cùng rõ ràng,
nhàng phe phẩy
mình đã
gậy gỗ, ánh mắt
những chuyện tôi nhìn đã thấu, tôi nghe đã
Khinh
dưng của nàng
với thần linh, ngài cứ tiếp tục ở đây, chẳng những chuốc lấy
kéo mây đen, cuồng phong chẳng
nhau sinh trưởng, bao bọc lấy bạch trung gia viên, biến
có, thì chẳng phải ta mới là người không
miệng mình, như thể đang
đã ăn
nhiêu tuổi
Xích
năm nữa, để nhớ về
thưa
lát, gió thổi
xanh trên
hài lòng phe
tá Phi Hoan làm giáo chủ
đường quen thuộc, vượt qua những tán bạch dương, đến nơi
Bạch Vân bây giờ
chẳng biết từ lúc nào đã gãy đôi, trên một vài
đất vẫn còn một chiếc bình thủy tinh
là ma
bị ma
mảnh thủy tinh lẫn lộn trên mặt đất, Bạch Vân
canh năm trời đã chớm sáng,
có thể thấy rất
triển bất biến di bộ, chạy theo dấu vết còn vương lại
nàng tìm
nằm bệt
bài lục đế đầy
sâu, huyết dịch tràn ra bên
ngoài, cột lại vết thương đang rỉ máu của Thắng Quân, chỉ
rồi lập tức vác hắn lên vai, lần nữa vận
đã cố tình sắp xếp, Trịnh Khinh Ái cũng đang ở
đã đến tai nàng ta, vì thế Trịnh Khinh
Ái, cứu
Khinh Ái nhẹ nhàng cúi người, nàng ta đặt tay lên vết thương của
lát, cuối cùng thở ra một
ta không thể cứu được hắn." Nàng ta vừa nói vừa lấy ra một
là cách để giúp
tử...!tôi
Ái để hắn gối đầu lên đùi mình, sau đó
nắm tay, cuối cùng
quá mỏng manh, Bạch Vân
là cách để tiếp tục sống, làm
lúc nào cũng vui vẻ dù cho người khác có đối với
gọi, Trịnh Khinh Ái
đây,
nghe nàng...!hát
lại, Thắng Quân thấy thế, nước mắt
hồn...!khúc...!tôi
khi gần đất xa trời, sau có một vị nhạc sĩ họ Trương ốm nặng,
ông khỏi bệnh một cách thần kỳ, còn
đó là Chiêu hồn khúc,
trước khi nàng kịp mở lời thì Trịnh
xê cống
che phủ
đau khổ
Ngủ ngoan cho hết đắng cay hồng trần
Hò xừ xê cống còn ngân
Mộng về suối nước trong ngần nguyện mơ
Có thiên tiên, có bài thơ
Nối dài sinh mệnh với tơ bằng vàng
Có vị tài tử ôm đàn
Có cô công chúa lòng mang hải đường
Có vị dũng sĩ nhà Thương
Phá tan trận mạc, mở đường cứu nguy
Tích xưa kể lại ly kỳ
Thiên Tinh lập quốc phong uy vô ngần
Quân sư nhận được quạt thần
Giúp vua bày kế, bàn phân sơn hà
Hò xang xế xự ơi à
Say sưa ngủ nhé, bỏ qua bi sầu
Hò xang xê cống ngàn sau...
Thắng Quân vươn tay, cố nắm lấy gấu nàng ta, sau đó cứ từ từ buông thõng xuống, kết thúc cuộc đời chưa được một nửa của mình.
Những thôn dân ở thôn Khai Song chưa hết bàng hoàng.
Trịnh Khinh Ái chậm rãi đứng dậy, dặn họ lo liệu hậu sự cho Thắng Quân đàng hoàng.
Sau khi xong xuôi tất cả nàng mới quay lại Bạch Vân.
Thế nhưng thứ sót lại chỉ còn là một vệt máu mờ nhạt trên đất.
Bạch Vân chạy như bay bên trong rừng bạch dương, từng xác lá khô bị nàng giẫm nát vang lên giòn tan.
Theo từng dấu vết ngày một hiện rõ, con ma thú kia đã xuất hiện trước mắt nàng.
Ma thú hai mắt rực lửa, nhìn chòng chọc vào nàng, cuối cùng bật cười man rợ.
"Bạch Vân, lâu quá không gặp, kể từ bao giờ nhỉ?"
"À...!kể từ khi ngươi giết em gái của ta."
Bạch Vân cắn chặt răng, tay đã cầm chặt chủy thủ.
Nàng giẫm mạnh chân xuống đất, lao về trước, gào lên.
"Mai Yến!".
Ngàn Năm Say