Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn
Chương 50
Một là như vừa mới được hồi sinh, hai là chỉ mới bât đầu.
Nam Nhứ lúc này ngồi gần Lê Vân như vậy cũng đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ là, thanh danh của nàng......
Đánh giá là giữ không nổi nữa rồi.
Đi qua giữa mây mù, Nam Nhứ uyển chuyển hỏi: "Sư phụ, mỗi ngày về sau ngài đều phải đi Xích Đan Phong sao?"
"Ừm."
Thanh âm nam nhân giống như băng, giống như sương mù thổi tới, mông lung mà lại rõ ràng.
Nàng nhỏ giọng nói: "Ô sư phụ nhờ ngài đưa đón ta...... Có gây thêm phiền toái cho ngài hay không?"
Hắn nói: "Ngươi không cần nghĩ nhiều. Đây là tiền dược mà ta thỉnh hắn xem bệnh."
"...... Tiền dược?"
Nam Nhứ nhớ đến chiếc giường mà mình làm hỏng, rồi Lê Vân lại tự tay tu sửa, nàng do dự một lúc lâu, hỏi: "Sư phụ, có phải...... Ngài xem bệnh quá tốn tiền, cho nên mới lấy công để trả phải không?"
Nói một cách khác, là không có tiền trả tiền dược?
Lê Vân cúi đầu, vừa lúc trông thấy biểu cảm "Sư phụ thật nghèo a" trên mặt nàng.
...... Nàng hiểu lầm.
Cáu này chẳng qua chỉ là thương lượng giữa hắn với Ô Đại Sài.
Hắn báo cho Ô Đại Sài, mèo con đang mọc sừng, ở thời kỳ trưởng thành, tạm thời không biết có biến hóa gì. Ô Đại Sài vừa nghe liền khẩn trương, đồng ý với hắn mỗi ngày hộ tống nàng, hơn nữa còn giúp hắn tìm lý do như là tiền dược xem bệnh.
Chỉ là lý do này, hiển nhiên có chút làm hiểu lầm.
Ánh mắt của Nam Nhứ lúc này mang theo chút đồng tình, lại mang theo chút thương hại, lại còn có chút.......Nóng lòng muốn thử?
Nhưng......Bị người ta đồng tình vì quá nghèo, hắn suy tư trong đầu một hồi.
Tuy vậy, Lê Vân vẫn chưa giải thích.
Bộ dáng này ở trong mắt Nam Nhứ, lại là sư tôn đang bối rối, không muốn nói thêm.
Nam Nhứ rất có ánh mắt mà nhắm lại miệng.
Một đường về không nói chuyện.
Sau khi nàng được Lê Vân đưa về Phi Hoa Trai, nàng lập tức trở thành trung tâm của mọi người ở trong Phi Hoa Trai --
Nàng vậy mà lại được sư tôn tự mình đưa về!
Đi theo Lê Vân học kiếm hai tháng, bọn họ ít nhiều cũng biết được tính tình của vị sư tôn này.
Nếu không phải do tông môn cố tình nhét bọn họ vào môn hạ của Lê Vân làm đệ tử, căn bản là Lê Vân sẽ không giao tiếp gì với đám phàm phu tục tử như bọn họ. Vị sư tôn này là đóa hoa cao lãnh thuần khiết, phảng phất như một vị thần cao cao tại thượng ở trên đỉnh núi tuyết, vô bi vô hỉ mà quan sát chúng sinh, tiểu tu sĩ ở trong mắt hắn so ra còn kém hơn những hạt tuyết trong suốt trên đỉnh núi tuyết kia.
Nếu không vị sư tỷ Liễu Lăng Ca kia, sao có thể chỗ nào cũng vấp phải trắc trở như thế chứ.
Hiện tại, vậy mà có một đệ tử có thể ngồi chung tiên hạc với hắn!
Lê Vân mặc bạch y cao khiết, nhan sắc lạnh nhạt, cũng không nhìn ra vẻ thiên vị gì, chỉ giống như là làm theo phép.
Hơn nữa nhóm người này vừa mới bị Chu Thắng Nam đánh một trận, tất nhiên mà không dám nhiều lời.
Bọn họ cào tâm cào phổi ở trong lòng mà tò mò nguyên nhân, ai cũng không có quan hệ tốt với Nam Nhứ, nên cũng không có ai dám tiến lên để hỏi.
Không ai dám tới dò hỏi, chỉ dám nhìn trộm, cũng bởi vì là không người nào cam lòng hạ sự tự tôn của mình, bọn họ vắt hết óc nhớ lại những biểu hiện ngày thường ban đầu mà Nam Nhứ luyện kiếm --
Chẳng lẽ nàng có thiên phú luyện đan, lại đặc biệt có thiên phú luyện kiếm, nên mới được sư phụ coi trọng như thế?
Cứ suy đoán như vậy, rất nhanh đã truyền đến tai Liễu Lăng Ca.
Giang Định Châu, quân doanh đóng trong biên giới Tiên Ma, Liễu Lăng Ca tâm tình buồn rầu mà quăng nát một cái chén ngọc.
Nàng biết mà, sư tôn quả thực là nhìn Nam Nhứ bằng con mắt khác!
Nhưng nàng lại không thể trách người khác.
Dù sao Nam Nhứ, là nàng tự mình chọn để nhập môn, cũng là muội muội của Dịch Phong.
Vốn tưởng rằng Nam Nhứ đi đến Xích Đan Phong là không có gì liên quan đến Đạp Tuyết Phong nữa, không nghĩ tới.......
Sư tôn là một người tuyệt thế như vậy, sao lại có thể liên lụy đến một người vô danh tiểu tốt như thế?
Nếu hắn nhìn ai bằng con mắt khác, cũng hẳn phải là một hào kiệt có tiếng tăm lừng lẫy, vậy mới xứng với thân phận kiếm quân nổi danh khắp thiên hạ của sư tôn!
Liễu Lăng Ca nhấp môi, suy nghĩ làm sao mới có thể đem tiểu đệ tử tên Nam Nhứ kia rời khỏi người sư tôn.
Đang nghĩ ngợi, có một người từ bên ngoài vén rèm tiến vào trong lều.
Người tới nhìn về phía nàng, lại nhìn về phía giường: "Bùi đạo hữu còn chưa tỉnh lại?"
Người đến là Dịch Phong.
Nghĩ đến quan hệ giữa Dịch Phong và Nam Nhứ, Liễu Lăng Ca trốn tránh ánh mắt đối phương, sửa sang lại cảm xúc một phen, thờ dài nói: "Vẫn chưa."
Hôm qua bọn họ giết một đám ma tu, vốn là nên về đơn vị, Quá Hư kiếm của Bùi Thiếu Tỉ lại cảm ứng được ma khí, mọi người lại đuổi theo ma khí.
Lần này lại không khéo, gặp phải một vị ma tướng Kim Đan hậu kỳ đang bị thương.
là Kim Đan trung kỳ, thực lực hơi mạnh chút. Ba người liên thủ, đều dùng mười phần sức mạnh để đánh.
dụng nó để đối chiến, bất quá là do hắn ra giá cao để
là có thể làm cho thanh kiếm
nào ma hợp với được với Quá Hư kiếm, phàm là Quá
từng
chốt như thế, Quá Hư kiếm bay
bị thương, ngược lại bị chính Quá Hư kiếm trong tay mình, một
phủ để chứa bản mạng kiếm, lập tức
mấu chốt như thế này cũng không bỏ rơi hắn, mà cõng Bùi Thiếu Tỉ
cho nên đuổi theo bọn họ khoảng một khoảng cách liền
Thiếu Tỉ còn vất ở đấy, người bị
không xong, kiếm phủ vừa vỡ, tu vi cũng lùi về Trúc
Tỉ, trong lòng càng thêm cảm
mạng kiếm cũng là dùng đan dược, thủ đoan dối lừa thế
hiềm khích trước đây với hắn, sợ là mạng
về phía Dịch Phong: "Nơi này khó
doanh trại, đứng ở một chỗ trống trên
phải hộ tống Bùi sư đệ quay trở về Thái Huyền Tông để trị liệu.
về Thái
theo tà khí kia của hắn, bỗng nhiên
Ca lại
làm người không hiểm ác. Nếu không, ở dưới tình cảnh nguy hiểm
vì sao huynh lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
đây
loạn mái tóc dài của hắn: "Nàng rời đi
mang theo chút
Nam Nhứ của huynh cũng ở Thái Huyền
Muội
thấp mà
lấy ra bình dược
tốt. Nàng lại không thích uống thuốc. Đây là bình thuốc
đáp ứng, đem dược bình
đến khi nàng cảm thấy có chút mệt
truyền âm của
lễ độ từ đối diện
ràng." Viên Quân Ninh nói, "Sư phụ muội, hôm nay hắn
lại dừng lại, Liễu
nói: "Là vì
Cái
có chút không
được phương pháp có thể chữa trị hàn độc trên người hắn, nhưng kiếm quân hắn không có
Ca hỏi, " Đệ
thiên phú luyện đan xuất chúng, nên được
tiên Liễu Lăng Ca
trừ có người nói cho nàng một ít chuyện liên quan đến
khăng muốn trả tiền dược, lại không có nổi tiền trả, Ô phong
độc khiến cho nhiều người không có biện pháp như
khôi phục tu vi, thậm chí hắn còn ước
bộ rất khá: "Muội luôn luôn quan tâm tới thân
thần sắc hoảng hốt mà
tôn,
cả tiền dược
tuyệt đại như vậy, sao lại có thể
siết chặt túi
Thái Huyền Tông, thay sư phụ
danh của sư phụ cứ
Huyền
Lê Vân đã được
khó dễ, có người cho rằng Lê Vân không chịu khuất phục, còn
Lê Vân, không còn có người để ý đến tiểu
Nhứ từ đó mà
nay, nàng không
thuốc giảm đau, Lê Vân đưa đón nàng,
vuốt ve sừng cho nàng, lại
mình vẫn có một
giận một
mai
có gánh nặng về
do buổi tối không hút thuốc giảm đau,
đề
chịu đau
tiểu khảo ở Thái Huyền Tông, đây là lúc các đệ tử Trúc Cơ kỳ trước khi xuống núi
các đệ tử Đạp Tuyết Phong ngồi
là được lão tổ tông năm đó cải tạo qua. Sau khi cải tạo, gần như tương đương với một
địa hình nặng nề, đồng thời hoàn thành bơi lội, leo núi, phân biệt thảo dược, phân biệt yêu
một khóa huấn luyện
đứng ở
xuống Diệu Dương Cốc, Lê Vân mặc
thấy hắn mặc
này là xiêm y nhóm giảm khảo
trang, theo lý mà nói, là
thổi bay, lưu phong hồi tuyết, làm cho màu son
không khác gì so với bình
như có
hôm qua đợi
tiên nàng đến trễ, lúc ấy Lê Vân vẫn luôn đứng ở
qua hắn vẫn luôn
ngay lập
Khí kỳ tề tụ ở bên nhau, tất cả đều mặc bạch y; một
vì sau khi thông qua tiểu khảo, bọn họ liền có tư cách để xuống núi; sợ hãi phỏng
Huyền Tông cũng không tính là
quá mệt mỏi, phải luôn nhìn chằm chằm an nguy của nhiều đệ tử như vậy, thù lao cũng ít, rất
hồi tầm mắt, lại bỗng dưng phát hiện một
liếc mắt một
Khổng Tước, cầm quạt vung một đường cánh
Ngôn Thiên Tễ thật
làm bộ không
đi, Ngôn Thiên Tễ đã chủ động
động tách ra, Nam Nhứ bất
hạ giọng, "Huynh
Tiểu khảo ở Thái Huyền Tông cũng không cấm mang đan dược cơ bản vào, Ích
Nhứ sáng
Tễ, hắn thu được một khoản, còn lại một nửa
đến hơn phân nửa tháng chứ, không nghĩ tới hiện
Nam Nhứ nhìn người trước mắt
"Vậy huynh mau
mặt đau khổ: "Sư
Nhứ
hồng y, "Đó là Đại sư tỷ ở Xích Đan Phong
chỉ, nhìn thấy một người.......Ách, một nữ
độ của trí thức, ở ngoài có thể cảm thấy được, nhất định
khác
kiểu như Liễu Lăng Ca, nổi bật vô song, vô số người vây
sư tỷ
kéo ấn
sao sư tỷ không
Tễ chỉ vào những thí sinh đang chào hàng thương phẩm ở phía
Nhứ:
"Chúng ta đề
không biết làm
có thể bán được
nói: "Thử
loại thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ ở xã hội
theo Du Duyệt cùng Chu
cộn có năm vị,
nhìn thấy Thanh Tâm Đan là phẩm chất nhất giai, so với đan dược của tông môn phát cho
cố tình làm
đoạn đẩy mạnh tiêu thụ tốt nhất, cho dù lên
Nam Nhứ còn khoảng
mua sắm của người khác, hơn nữa......Đan dược trong nàng
đan đã bị Ô Đại Sài bắt lại giáo huấn,
Nhứ có thể hạ mặt
khủng lắm, ba người cùng nhau chạy làm tiêu thụ, Chu Thắng Nam ở một bên
khảo cũng đến rồi, các thí
cùng Ngôn Thiên Tễ, ý bảo hắn sau khi kết thúc
Tễ chớp
ăn ý mà nhìn nhau, không biết vì
tiểu khảo ở Thái
trên hình chiếu trên không ở bên ngoài, một phần là để cho các
Oa, hình như là nhiều người cùng phát sóng trực tiếp a.
Nàng vừa mới kiếm được một số tiền lời, vui vẻ xem phát sóng trực tiếp.
Ngày đầu là bơi lội.
Mọi người đi qua một mảnh hồ rộng lớn.
Sau đó đến sườn núi dốc đứng, các đệ tử phải tự leo lên, cấm được ngự kiếm.
Sau sườn núi dốc đứng là đầm lầy, có đệ tử thoải mái mà tìm được điểm dừng chân đi qua; có đệ tử học nghệ không tinh, lâm vào vũng bùn.
Nếu đệ tử thật sự bị lún quá sâu, không ra được, sẽ có một dây mây màu xanh lục đem hắn từ trong rút lên giống như rút củ cải.
Nam Nhứ nhìn vài cái củ cải được rút lên, nhìn không được nhìn theo ngọn nguồn của dây mây, sau đó --
Nàng nhìn thấy dây mây vậy mà xuất phát từ cơ thể Đại sư tỷ!
Vãi chưởng thật.
Đại sư tỷ lại là hệ xúc tua???
Bách Hiểu Sinh* Du Duyệt nhìn biểu cảm khiếp sợ của nàng, nói: "Nghe nói tiền bối làm chủ khảo lần nayd khế ước với một gốc cây linh thực, cho nên mới có thể đến vị trí chủ khảo này."
*Một người được cho là hiểu biết nhiều trên võ lâm,( mình cũng không rõ về người này lắm, đại loại chắc là biết nhiều thứ).
Nam Nhứ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý.
Dù sao người thường cũng chỉ có hai tay, mà khế ước với thực vật, có thể có thật nhiều dây mây, như vậy rút củ cải cũng nhanh hơn người khác một ít.
Nàng tiếp tục nhìn bọn họ thông qua tiểu khảo, nhìn những thảo dược, yêu thú xuất hiện ở trên đường, chính mình cũng yên lặng nhìn phân biệt.
Sau đó, nàng phát hiện bản thân mình gần như nhận biết được toàn bộ!
Nam Nhứ cảm thấy vui mừng lên.
Khoảng thời gian này đọc nhiều sách như vậy cuối cùng cũng không uổng công, ô ô ô.
Nàng xem xét lại mình một chút, ngoại trừ tạm thời nàng sẽ không bơi lội, còn có nơi cực nóng kia khả năng sẽ làm cho thương thế của nàng phát tác, đối với thí sinh những cái đặc biệt khó như nơi cực lạnh, cùng với phân biệt yêu thú, phân biệt thảo dược, với nàng mà nói đều không thành vấn đề.
Vì thế, sau khi nhìn thấy những thí sinh lục tục thông qua, Nam Nhứ cũng cảm thấy hơi nhàm chán, cho nên lấy ra một quyển sách để đọc.
Chờ nàng đọc xong sách, tiểu khảo ở Thái Huyền Tông cũng kết thúc.
Chủ khảo tuyên bố danh sách những người thông qua, tiếp theo là tuyên bố những người gian lận --
Có người đi theo sau đồng bạn để chép bài, có người mang theo pháp khí thiên phẩm, còn có những người mang theo tờ giấy nhỏ.
Giấy nhỏ ở Tu Chân giới, chung quy là cao cấp hơn thế gian một chút, tờ giấy nhỏ này là trong suốt, chỉ cỏ thể sử dụng một loại nươac thuốc đặc thù mới có thể nhìn thấy.
Nam Nhứ coi như là thấy việc đời.
Các đệ tử Đạp Tuyết Phong cưỡi tiên thuyền quay về, Nam Nhứ chậm hơn mọi người một bước, để chia đều linh thạch hôm nay kiếm được với Ngôn Thiên Tễ.
Sau đó nàng đem linh thạch chia thành ba phần.
Hai phần là nàng mang về chia cho Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam, để cảm ơn tỷ muội hôm nay đã hỗ trợ. Còn phần còn lại thì.......
Nam Nhứ đặc biệt lấy ra từ túi trữ vật để vào trong một cái túi bình thường.
Lúc sau, nàng trở lại Phi Hoa Trai, vào phòng, hóa thành mèo.
Trong bóng đêm, chạy đến đỉnh núi.
..........
Đỉnh Đạp Tuyết Phong.
Lê Vân ngồi ở dưới cây mai, một bộ hồng y chưa đổi.
........Ngày hôm qua nàng không tới.
Hắn không muốn đuổi theo nàng không có nguyên nhân, tựa như là hắn không muốn đuổi theo, vậy vì sao ngày hôm ấy, hắn đang tắm thì phát hiện mèo con đụng vào trận pháp sau đó rời khỏi động phủ, hắn phát hiện liền phủ thêm một kiện áo ngoài đuổi theo.
Nhưng chung quy là hắn vẫn không giữ nàng lại.
Chỉ là hai ngày, cưỡi hạc giấy đến trước mặt nàng.
Hắn cảm thấy, những hành động ngày gần đây không giống tác phong ngày trước của hắn, không hề kết cấu.
Hôm nay, nàng.......
Sẽ đến sao?
Hắn nhớ tới Nam Nhứ cùng Ngôn Thiên Tễ vừa nói vừa cười vừa rao hàng.
Có lẽ, sinh hoạt náo nhiệt như vậy, nàng mới thích?
Nam Nhân ngồi ở dưói tàng cây đợi một hồi lâu.
Chó đến lúc hắn cho rằng đêm nay nàng cũng sẽ không tới, một con mèo con màu vàng kim, từ mái tường nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy, nhào vào lồng ngực hắn.
Cạch.
Trong túi lộ ra một đống linh thạch.
"Ô ô --"
Hai mắt mèo nhỏ sáng lấp lánh mà nhìn hắn: Ta mang linh thạch về nuôi ngươi này!!!
Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn