Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 229: Sau sinh
Thấy đứa bé, tôi vô thức kéo chăn lên che mặt, không muốn nhìn: "Anh tự nghĩ đi, không cần hỏi tôi."
Cư Diên nói: "Được, là em nói đấy nhé, đặt tên xong thì đừng cãi nhau với anh."
"Nhưng anh cũng đừng đặt bừa bãi nhé!"
Nếu đặt mấy cái tên như Cư Mộ Liên, Cư Vĩnh Hà gì đó, thì sau này con bé sẽ phải xấu hổ đến mức nào khi đối mặt với cái gia đình lộn xộn này.
Cư Diên đưa đứa bé nhỏ xíu như của khoai lang cho bảo mẫu vừa bước vào, trên mặt chẳng có bao nhiêu niềm vui của người lần đầu làm cha. Trái lại, sau khi liếc mẹ tôi, anh ta lại nhìn sang Yến Lạc: "Trong phòng bệnh không cần nhiều người thế, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô ấy."
Chỉ còn thiếu nước ném luôn lệnh đuổi khách vào mặt nhà họ Yến.
Thấy tôi còn yếu, Yến Lạc cũng không cãi lại anh ta, chỉ lặng lẽ đứng dậy thu dọn bát đũa và hộp cơm giữ nhiệt.
Mẹ Yến quay sang nói với mẹ tôi: "Chúng tôi về trước nhé, Tiểu Hà, con nghỉ ngơi cho tốt, tối muốn ăn gì thì dì mang sang..."
Cư Diên đáp: "Không cần đâu."
Mẹ Yến mím môi im lặng, nhìn anh như đang xem một kẻ ngốc.
Bố Yến và anh Khởi đứng ngoài cửa chào, cả nhà rời đi.
Cư Bảo Các tiễn họ rồi quay lại, còn nhón chân lên nhìn bảo mẫu ôm đứa bé.
Bảo mẫu hạ thấp cho nó nhìn, Cư Bảo Các chọc vào mặt con bé rồi vẻ mặt phức tạp nói: "Wow..."
Bảo mẫu bận chăm đứa bé, bác Trương và Cư Bảo Các đứng xem, mẹ tôi ngồi bên giường vừa múc canh trứng cho tôi vừa vươn cổ dòm con bé.
Cư Diên nhận lấy bát nói: "Mẹ, mẹ qua nhìn cháu đi, con bón cho cô ấy."
"...Thôi được rồi."
Mẹ tôi đưa bát cho anh ta rồi vòng sang chỗ khác nhìn con.
Bà nhìn con rồi lại nhìn tôi, thở dài: "Số phận thật..."
Tôi biết bà đang buồn cho tôi vì cảnh ngộ của tôi và Vân Trang giống nhau đến đáng sợ.
Câu "chưa cưới đã mang thai" cuối cùng vẫn trở thành sự thật.
Nhưng sau khi sinh đứa bé, tôi lại thấy như trút được gánh nặng, một cảm giác nhẹ nhõm không nói nên lời.
Dù việc mỗi tuần phải đi thăm nó có hơi phiền, nhưng ít ra tôi không còn phải mang cái cục thịt này theo người từng giây từng phút nữa.
Bác Trương về nhà lấy đồ mẹ và em bé đã chuẩn bị sẵn, dắt Cư Bảo Các đi cùng.
Bảo mẫu lặng lẽ bận rộn, trong phòng bệnh chỉ còn lại mẹ tôi và Cư Diên nhìn nhau chằm chằm.
Thấy Cư Diên không có ý định rời đi, mẹ tôi bắt đầu thấy bối rối, đứng dậy xoa tay: "Tiểu Hà, con nghỉ đi nhé, mẹ ra ngoài tìm khách sạn gần đây, tối sẽ quay lại thăm con..."
Cư Diên lập tức đứng dậy: "Vậy để con đưa mẹ đến khách sạn gần đây nghỉ."
Tên này, ngay cả mẹ tôi mà cũng không muốn giữ lại.
Đợi họ đi rồi, tôi quay đầu nhìn đứa bé, yên tâm nhắm mắt.
May mà nó xấu, nên chẳng khơi dậy nổi chút tình mẫu tử dư thừa nào.
(Thề là chưa thấy nữ chính nào đáng ghét như này, nên bắt đầu từ đây tui mới ghét cả quyển truyện này, sau này thì không biết cô ta có tốt với con không:))
Cư Diên đưa mẹ tôi về khách sạn xong quay lại. Chưa được bao lâu, cơn đau dữ dội còn hơn cả lúc t* c*ng co thắt bắt đầu trỗi dậy trong người tôi, quằn quại và tàn phá các cơ quan nội tạng của tôi.
Tôi co người lại trên giường, nghiến chặt răng, mồ hôi túa ra khắp người.
Bảo mẫu đẩy nôi em bé ra xa, Cư Diên vội chạy đi gọi bác sĩ. Bác sĩ đến xem một lượt rồi nói: "Do thuốc giảm đau hết tác dụng, cố chịu một chút nhé."
Tôi chỉ muốn tung chân đá bay bác sĩ luôn.
Chịu cái con khỉ ấy!
Đừng có tiếc tiền của anh ta, tiêm cho tôi mũi thuốc giảm đau ngay lập tức!
Cư Diên cũng nói: "Tiêm thêm cho cô ấy một mũi đi, cô ấy rất sợ đau."
Bác sĩ giải thích: "Sản phụ đã sinh xong rồi, giờ cần nghỉ ngơi và bồi bổ. Tiêm thêm thuốc giảm đau nữa có thể dẫn đến đau lưng và đi tiểu không tự chủ..."
Vừa nghe đến "đi tiểu không tự chủ", tôi lập tức nhớ lại cảnh sinh nở sống động khi nãy, đau đến mức chui vào chăn hét lên: "Không tiêm nữa! Ra ngoài hết cho tôi!"
Bác sĩ dịu giọng an ủi vài câu, nhưng khi ra đến cửa, tôi vẫn nghe thấy giọng nói nhỏ của bà ấy với Cư Diên: "Anh nghe xem, cô ấy hét khỏe thế cơ mà."
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 229: Sau sinh
10.0/10 từ 12 lượt.
