Nhất Phẩm Ngỗ Tác
Chương 18: Người đứng dưới hoa trong ánh trăng
Vẫn là đêm, không biết canh giờ nào, có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên ngọn cây, ánh sáng lạnh loang lổ đầy đất.
Mộ Thanh ở một gian phòng trống, sàn nhà dưới người có mùi hoa lê nhàn nhạt, trong mùi thơm còn có mùi sơn mới.
Sơn mới...
Mộ Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh đầu. Ánh sáng trong phòng khá tối, ánh trăng không chiếu đến xà nhà, chỉ cảm thấy xà nhà rất cao rộng.
Lầu các?
Lầu các mới sơn, còn không phải là chỗ viện phải sửa hôm nay à?
Mộ Thanh khó hiểu vì sao mình lại bị đưa tới chỗ này, nhưng làm nàng càng khó hiểu hơn là nha hoàn kia. Nàng chưa từng học kỹ xảo theo dõi, nhưng có kỹ thuật đánh cận chiến ở đó, người thường muốn phát hiện nàng cũng khó. Nàng vừa đuổi theo nha hoàn kia thì trúng độc, chứng tỏ người kia đã phát hiện ra nàng. Thân thủ nữ tử có lẽ rất cao, thả hương độc xen lẫn trong mùi son phấn, mượn chiều gió hạ độc nàng, thủ đoạn dùng độc rất cao tay.
Một nha hoàn phủ Thứ Sử lại là cao thủ bậc này. Phủ Thứ Sử này... có kỳ lạ!
Mộ Thanh đứng dậy, chân cẳng còn hơi mềm, nhưng không ảnh hưởng đến việc di chuyển. Nàng đẩy cửa phòng, quả nhiên ngoài cửa bị khóa, nàng lại xoay người đi đến trước cửa sổ, vừa định duỗi tay đẩy, chợt nghe ngoài cửa phòng lạch cạch một tiếng!
Mộ Thanh quay ngoắt người lại, chỉ thấy cửa phòng lặng lẽ mở ra, ánh trăng chiếu sáng, gió đêm hiu hiu, có người từ cuối ánh trăng đi tới.
Ánh trăng không mờ, hải đường rơi đầy vườn, tàn hồng khắp nơi. Gió mát thổi qua tay áo người nọ, tay áo hoa lệ hòa vào ánh trăng, người nọ đi dưới ánh trăng, từng bước đạp lên tàn hồng.
hoa dừng trên đầu vai, người nọ chỉ thoáng nghỉ chân ở trong vườn đã khiến người ta
không biết vì sao nàng lọt vào tay đối phương. Đối phương không thu đi binh khí trên người nàng, có lẽ cảm thấy
nọ đã ở bậc
mặt người nọ đeo mặt nạ nửa mặt, ngọc tím mạ vàng, đai
gió mát vào đêm, hắn dựa vào cạnh cửa
là thân phận thích khách. Nhưng chưa từng thấy có ai không giam thích khách vào nhà lao, cũng không thu binh khí trên người thích khách.
người này lại ở
đến gặp nàng? Người này biết được nàng bị nhốt ở lầu các, còn đêm khuya một mình tới gặp, chứng
thân phận
đã nắm chặt dao
của nàng, không chút để ý: “Bộ dao nhỏ kia
cây dao nhỏ hiện ra dưới ánh trăng, màu trắng
không tìm được lại nữa. Bộ dao này tổng cộng bảy cái, là năm đó cha nhờ một người bạn làm thợ rèn chế tạo, thuận tiện còn làm một bộ
lời, ánh mắt nàng phát
người đêm trước che mặt, đều không nhìn thấy mặt hai người, nhưng khí chất khác
Chẳng qua hắn không ngẩng lên, cúi đầu thưởng thức ba con dao
mày, sắc mặt bao phủ sương lạnh. Nàng ra khỏi sòng bạc mới gặp được
có giao tình rắc rối khó gỡ. Nếu người này là Ngụy Công Tử thì có thể giải thích vì sao hắn đang ở trong phủ
Trong vườn có gió thổi qua, một
ánh mắt lạnh nhạt: “Võ
đường kia
muốn gặp nàng và đêm nay gặp lại có mục đích gì? Quan trọng nhất là nàng trà
ai?” Bộ Tích Hoan bình tĩnh nhìn
muốn trả lời, nhưng nàng rất
chưa từng xuất hiện… Phủ Thứ Sử này dường như cất giấu một bí mật rất lớn, nàng không biết việc này nên sa vào
khi càng là lời nói thật càng khó khiến người ta tin tưởng. Cố Nghê Thường không ở Đại Hưng, không ai có thể tra ra được nàng. Nếu đối phương để
sợ chết. Nhưng trước khi tra được hung thủ
không thể thấy quá nhiều biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy hắn cụp
lời, lại nhíu mày. Người
vào cửa, hơi nghiêng đầu, gió đêm phả vào khiến người ta lười biếng. Hắn hơi uể oải, nhưng đôi mắt
kia thì biết, đây mới là
đó lại thấy nam tử nhướng mày,
giờ quả nhiên thấy mày kiếm của nam tử hơi
ngoại hình khác biệt.” Thời Thái Tổ, từng có ngư dân Tây Hải ra biển vớt được xác chết gặp nạn trên biển, tóc xoăn màu vàng, mũi cao mắt sâu. Ngư dân cho rằng yêu quái, sau đó thuỷ quân đi thuyền ra biển xem, đệ sổ con tấu
từng đọc tàng thư hoàng gia, cho nên không thể bịa ra cái
“Hiện tại người này ở đâu?”
“Nước Anh.”
“...” Đây là tên nước của người dị quốc kia?
“Ngươi muốn biết, ta đã nói cho ngươi. Ngươi định xử lý ta thế nào?” Mộ Thanh mở miệng hỏi.
Bộ Tích Hoan đang cúi đầu suy tư, nghe vậy ngẩng lên nhìn Mộ Thanh, ánh mắt sâu thẳm khó lường. Thiếu nữ này, hiện tại ăn mặc thành thiếu niên, mặt mày bình thường, khí chất lại vẫn thanh trác. Hắn nhìn ra nàng không sợ hắn. Thân trong khốn cảnh, từ ban đầu đề phòng đến hiện tại phối hợp, nàng, nhìn thì ngoan ngoãn, thật ra lòng có tính kế, nhìn thì thức thời, thật ra tạm thời ngủ đông.
Nữ tử này, nếu không phải có tật xấu mềm lòng, thật sự đúng là có tiềm chất châu báu.
Hắn nên xử lý nàng thế nào đây...
Bộ Tích Hoan không mở miệng một lúc lâu, chỉ nhìn Mộ Thanh, có vẻ suy tư, trong vườn chợt xuất hiện một bóng đen.
“Chủ thượng.” Không biết bóng đen kia hiện thân từ chỗ nào, khi chạm đất thì đứng trong bóng tối, nơi ánh trăng không chiếu tới theo thói quen, không tiếng động.
Bộ Tích Hoan dựa vào cạnh cửa, để bóng đen kia quỳ gối dưới bậc trước phòng sau đó ngẩng đầu nhỏ giọng nói với hắn mấy chữ.
Mấy chữ kia không phát ra tiếng như dùng nội lực truyền âm nhập mật, Mộ Thanh không nghe được, lại biến sắc! Chỉ thấy Bộ Tích Hoan chợt xoay người, nhìn về phía người mặc áo đen.
Dưới cửa sổ, ánh mắt Mộ Thanh hơi lóe rồi chợt mở miệng: “Thi thể ở nơi nào? Đưa ta đi xem!”
Nhất Phẩm Ngỗ Tác