Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 8: Lời đồn trong thiên hạ

115@-
Đại Hưng bắt nguồn từ lưu vực sông Biện, một con sông Biện bao la hùng vĩ uốn lượn chia tám vạn giang sơn Đại Hưng thành hai bờ Nam Bắc. Biện Châu là cửa ngõ Giang Nam của Đại Hưng, thị trấn đứng đầu - thành Biện Hà tọa lạc ở chỗ giao giới giữa Biện Giang và kênh đào Nam Bắc, là thuỷ vận của Đại Hưng, trung tâm vận chuyển muối, vốn có tiếng giàu mạnh đứng đầu thiên hạ.

Chạng vạng, mặt trời lặn xuống cửa núi, cửa thành đóng lại, ngoài thành vẫn có không ít dân chúng xếp hàng chờ vào thành. Một thiếu niên xấu xí nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe ngựa, gia nhập đội ngũ vào thành.

Bên cửa thành, một bảng cáo thị dán ở trên tường thành, một đám thanh niên trai tráng tụ tập ở dưới bảng cáo thị chỉ trỏ.

Thiếu niên từ trong đội ngũ ngẩng đầu nhìn về nơi xa, không nhìn thấy trên bảng cáo thị viết gì, tiếng bàn tán của đám người lại lọt vào trong tai.

“Ngày xưa triều đình trưng binh, phần lớn đều ở phương Bắc. Sao bây giờ lại ra lệnh khẩn trưng binh ở Giang Nam nhỉ?”

“Có lẽ là trưng binh ở phương Bắc mấy năm liền, nhiều dân chúng oán than. Giang Nam không có chiến sự, thuỷ quân lại không giỏi đánh trên lưng ngựa, chỉ đành chiêu mộ tân binh đưa đến Tây Bắc.”

“Ôi! Lại là chiến sự... Đầu năm Hồ Lỗ Mạc Bắc xâm phạm biên quan Tây Bắc ta, Nguyên Đại Tướng quân dẫn quân Tây Bắc Lang phòng thủ đất nước. Hiện giờ đã có mấy chục ngàn tướng sĩ tắm máu sa trường! Quốc nạn rơi xuống, triều đình yết bảng trưng binh, bệ hạ lại ở thuyền rồng Biện Hà Đại Hưng, tuyển nam phi rộng rãi, đêm đêm ở trong hành cung...”

“Suỵt! Mau câm miệng! Ngươi không muốn sống nữa à?”

Bấy giờ người nọ mới chợt nhận ra mình lỡ lời, cuống quýt quét mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy quân canh giữ cửa thành đang vội vàng xem xét lộ dẫn và giấy chứng nhận thân phận vào thành của dân chúng, không chú ý đến bên này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngậm miệng không dám nói nữa.

Hiện giờ Đế giá ở ngay trong thành Biện Hà. Đây chẳng phải chuyện hiếm lạ gì với dân chúng Đại Hưng.

Đại Hưng từ khi lập quốc đến nay đã 600 năm, đánh được thiên hạ này nhờ vào lấy Biện Châu làm căn cơ. Sau khi Cao Tổ Hoàng đế định đô ở Thịnh Kinh, hạ chỉ xây hành cung ở thành Biện Hà. Các đời đế vương sau đó đều đến hành cung Biện Hà ở một thời gian ngắn theo lệ cũ.

Chẳng qua đương kim Thánh Thượng đến hơi nhiều lần, ở cũng hơi lâu thôi.

rất đẹp, một là để ngắm cảnh, hai là tránh được giá lạnh Thịnh Kinh. Đương kim Thánh Thượng lại khá thích tháng


nghe nói mỗi năm cung nhân đi theo Đế giá đều chết


có tướng hôn quân, mà


cháu của tiên đế, ngôi đế


của mười tám năm


Nam Đồ liên thủ phát động cung biến, lấy danh Tam Vương, Thất Vương


Ngũ Vương, Lục Vương. Ngũ Vương sức khoẻ yếu ớt, nằm giường bệnh triền miên, dưới gối chỉ có một Công chúa. Lục Vương bình thường hèn nhát, ham mê tửu sắc thành tính, không thể làm Vua.


Từ nhỏ hắn đã lộ ra vài phần hoang đường không kiềm


nam tử, vậy mà rộng rãi tuyển nam tử tuấn mỹ trong thiên hạ, bổ sung cho đủ hành cung Biện Hà; mười bảy tuổi tạo thuyền rồng Đại Hưng, từ đây hàng năm chở hơn


nhà ai dung nhan như ngọc. Thuyền rồng hưng, thúy hoa (*) tinh, sông nước một


làm trang sức cờ xí hoặc xe



qua Đại Mạc - Hồ Lỗ sợ. Viên môn hưng, kim giáp trừ, anh


- nhà mẹ đẻ Thái Hoàng Thái Hậu


binh tinh nhuệ đánh lén nha trướng Lặc Đan, diệt sạch ba mươi ngàn kỵ binh Lặc Đan, giết Vương tử Lặc Đan - Đột Đáp; Mười tám tuổi, mạnh mẽ chấn chỉnh biên phòng


chủ tướng quân Tây Bắc phòng


Hồ cao nguyên Mạc Bắc chưa


Hưng. Ba năm trước, người Nhung xâm phạm biên quan, quân Tây Bắc đánh mười ba trận thắng cả mười ba, chém năm mươi ngàn


không hòa thuận với nhau, vậy mà người Địch, Ô Na, Lặc Đan, Nguyệt Thị Ngũ Hồ lại bắt tay, cùng dẫn ba trăm


Bắc đang tắm máu sa trường, Đế giá lại tầm hoan


thì đến dưới thành Biện Hà này cũng


vương triều phong kiến này thì nàng vẫn không có lòng trung thành với thời đại này. Nàng lạc vào tiện tịch, nếu không phải tinh thông một món nghề, cuộc sống


kẻ ở trên nhọc lòng, không đến lượt dân


không nỡ bỏ nàng thì nàng hoàn toàn không có cơ hội trưởng thành ở thời đại này.



xảy ra chuyện gì, nhà mẹ của nàng có


đến lượt nàng. Nàng cúi đầu, một lần nữa thay bằng dáng vẻ khờ ngốc nhút nhát kia. Khi quân coi giữ xem xét lộ dẫn


rơi xuống nhân gian. Chưa đến đêm, trên đường đã nghe tiếng hát uyển chuyển mềm mại trên các lâu thuyền ca thuyền. Trà lâu, quán rượu, sòng bạc, cửa hàng ồn ào ầm ĩ, hương trà hương rượu hương


hướng. Nàng đứng ở cửa thành một lúc lâu, nhìn rõ bố


qua lại vô cùng náo nhiệt, khiến cho một đầu con phố khác có vẻ hơi quạnh quẽ. Mộ Thanh đi về con đường quạnh quẽ kia. Đầu phố treo mấy


không thắp đèn lồng, ban đêm có vẻ âm khí dày đặc, dựa vào ánh sáng lờ mờ


lớn là nghèo đến không thể nhập liệm hoặc chết tha hương chờ người nhà đưa về an táng. Trong đó, quan phủ chê đặt xác


nghĩa trang chính


Thứ Sử đến thành Biện Hà khám nghiệm thi thể,


vậy bèn tiến


cửa là một ông cụ lưng còng, dáng



“Lão tiên sinh, ta đến tìm người. Xin hỏi Mộ lão - Mộ Hoài Sơn - Ngỗ Tác huyện Cổ Thủy có ở bên trong không?” Mộ Thanh biết vì sao người trông cửa này kinh ngạc, từ trước đến nay nơi đặt xác chết ít có người tới, không có việc tang lễ thì đến việc đi ngang qua người ta cũng ngại đen đủi. Người đến cửa nghĩa trang càng ít. Dù có người đến thì cũng là ban ngày, buổi tối ngoài Ngỗ Tác ra, rất ít có người dám tới.

Nhưng nàng chính là Ngỗ Tác. Hai đời làm Ngỗ Tác, người khác sợ tử thi, nàng lại thấy đủ loại rồi, không có lý nào mà sợ cả.

Mộ Thanh chưa bỏ dịch dung, cũng không nói toạc việc này, chỉ đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ý đồ đến.

Ông lão còng lưng kia nghe vậy, sắc mặt lại bỗng nhiên hơi đổi, ánh mắt có vẻ đen tối khó hiểu trong bóng tối. Lão không đợi Mộ Thanh nhìn kỹ, đã gật đầu nói: “Hóa ra là đến tìm Mộ lão. Vào đi, người ở ngay trong này.”

Dứt lời lão xoay người đi vào. Mộ Thanh đi theo phía sau ông lão, thấy lão cong eo cầm theo đèn lồng trắng, bóng dáng sinh ra vài phần tử khí âm trầm ở trong bóng tối.

“Là người Mộ gia thuê cậu đến à?” Giọng ông lão xuyên qua bóng tối truyền đến, vừa đi vừa nói: “Tiểu tử cậu to gan thật đấy. Còn chưa từng có ai tối muộn mà dám đến nghĩa trang đưa thi thể đâu.”

Mộ Thanh sửng sốt, ngơ ngác hiếm có.

Lại thấy ông lão tiếp tục đi về phía trước: “Sao chỉ có một mình cậu? Mộ gia không thuê thêm người nữa à? Ta nói cho cậu biết, một người không có cách nào đưa thi thể đi đâu, chỉ có thể dùng lưng. Cậu có thể chịu nổi mùi kia à?”

Mộ Thanh đã dừng bước chân lại.

“Mộ gia thuê cậu từ khi nào, sao bây giờ mới đến? Tháng sáu mưa nhiều, xác chết thối rữa nhanh lắm. Muộn thêm mấy ngày nữa là phải đưa người ra khỏi thành chôn ở bãi tha ma. Để lại trong thành sợ gây ôn dịch.”

Ông lão vừa lải nhải vừa bước lên bậc thang, đèn lồng trong tay chiếu xuống mặt đất ở đại sảnh: “Này, người ở đằng kia, qua đây nhìn xem.”

Mộ Thanh đứng ở trong viện, theo ánh đèn nhạt kia nhìn lại, chỉ thấy một người được cuộn trong chiếu trên mặt đất, lộ ra một đôi chân đi giày quan...
Nhất Phẩm Ngỗ Tác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác Truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác Story Chương 8: Lời đồn trong thiên hạ
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...