Thông tin truyện
Khom Lưng
Đánh giá:
10.0/10 từ 44 lượt.
Nội dung truyện Khom Lưng TRUYỆN GỐC CỦA PHIM KHOM LƯNG (TỐNG TỔ NHI, LƯU VŨ NINH ĐÓNG CHÍNH)
Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " “Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? ”
[1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.
Sau đó… Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại.
“Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi…” Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai.
“Rốt cuộc, còn… bao lâu nữa?”
Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
“Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi”.
Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh.
…
Có một câu nói rằng:
Ngụy Thiệu: “Trẫm là một cầm thú, biết không?
Tiểu Kiều: “Hừ, súc sinh mới đúng!”
…
Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.
Nội dung: trọng sinh xuyên không, tình yêu chiến tranh
Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " “Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? ”
[1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.
Sau đó… Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại.
“Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi…” Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai.
“Rốt cuộc, còn… bao lâu nữa?”
Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
“Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi”.
Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh.
…
Có một câu nói rằng:
Ngụy Thiệu: “Trẫm là một cầm thú, biết không?
Tiểu Kiều: “Hừ, súc sinh mới đúng!”
…
Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.
Nội dung: trọng sinh xuyên không, tình yêu chiến tranh
Chương mới cập nhật
Danh sách chương
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159: Ngụy Nghiễm
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164: Lời cuối sách
- Chương 165: Ngoại truyện 1
- Chương 166: Ngoại truyện 2
- Chương 167: Ngoại truyện 3
- Chương 168: Ngoại truyện 4
- Chương 169: Ngoại truyện 5
- Chương 170: Ngoại truyện 6
- Chương 171: Ngoại truyện 7