Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 92: Chương 92:
Nửa đêm, Phục Huỳnh mới trở lại thu xếp bữa tối cho Nhan Hoan Hoan. Nói là bên phía Thái tử có chuyện cần dặn dò, nàng cũng không truy hỏi sâu hơn, có thể nói với nàng, Thái tử sớm muộn gì cũng sẽ đích thân đến nói.
Đoan Thân Vương đã chết, trong một khoảng thời gian ngắn Nhan Hoan Hoan đã chặt đứt ý niệm đi con đường này, ngược lại có khẩu vị hơn trước kia, trời có sập xuống cũng không thể không ăn cơm, nàng có thể nhịn đói, nhưng đứa bé trong bụng thì không thể. Nên ăn uống nên nghỉ ngơi, nàng đều không chậm trễ, trong cung không dễ đốt lửa, cũng không có lý lẽ đốt tiền giấy cho hắn.
Đời trước Nhan Hoan Hoan không quá tin vào quỷ thần, còn kết nạp vào Đảng, sau khi suy nghĩ cả một đêm, nằm trên giường cầu nguyện cho Đoan Thân Vương, lại nhớ đến khi vừa xuyên đến đây, dùng một khoảng thời gian để luyện chữ kinh Phật, tự giác lạy ở hai phương cho hắn, nếu như dưới suối vàng Đoan Thân Vương có biết, cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng trằn trọc qua lại, trước sau cảm thấy không phải bản thân tin tưởng những thứ đó mà là có chút không đáng tin cậy.
Thế là đến đêm, lại nhẩm đọc một đoạn điều lệ Đảng, trong lòng mới nặng nề ngủ.
Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa…..
Vốn đang than vãn đến ngẩn ngơ trong tẩm cung của Hoàng hậu, nhưng không đến ba ngày, Thái tử đã sai người đưa Nhan Hoan Hoan đến Đông Cung, viện tử ở đó vừa nhìn là biết không phải một xó nhỏ tồi tàn, có đình viện cho riêng mình, thực vật dùng để thưởng thức được sắp xếp rất chỉn chủ cũng phái nha hoàn mới tới cho nàng, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lời, thoải mái hơn nhiều so với đám mặt lạnh trong Đông Hoa cung.
Tuy rằng vẫn không thể bước ra khỏi viện tử, nhưng thay đổi nhà tù thành cấp bậc phòng tổng thống, nàng cũng không có ý kiến gì.
Đợi đến ngày thứ sáu thì Thái tử xuất hiện.
…..Không, hẳn là nên sửa miệng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tân hoàng khoe khoang nguy hiểm mà ngày đó trải qua, Đoan Thân Vương sai người lấy ra những chứng cứ đều rất chân thật, không biết đã tích góp bao lâu, vẫn luôn giấu giếm không nói ra. Rồi hắn lại có bao nhiêu trấn định, gặp nguy không loạn, kiên trì đến cuối cùng nhất quyết lật ngược ván cờ.
“Sau khi chuyện thành, Hoan Hoan, nàng chính là đại công thần sau lưng trẫm.”
Nước không thể một ngày không có vua, hoàng đế băng hà, đương nhiên phải chọn ra tân đế, nhưng trên di chiếu lập lại là Đoan Thân Vương, Thái tử giải quyết vấn đề này như thế nào, nàng cũng rất tò mò. Im lặng không nói nhìn nam nhân khí phách hăng hái này, phát giác ra tầm mắt của nàng, hắn ta vươn tay sờ đầu nàng: “Phải rồi, nhị đệ đã chết, Hoan Hoan hẳn là rất khó chịu nhỉ.”
“Không phải Hoàng thượng rất ghét Vương gia sao? Trước đây đều là trực tiếp gọi cả họ tên…”
“Cái này nàng không hiểu rồi.”
Từ khi giải quyết được mối hiểm họa Đoan Thân Vương này, trên đầu lại thiếu đi một phụ hoàng luôn muốn hắn ta quỳ xuống, hắn ta càng vui sướng phóng túng đến quá độ, mỗi giờ mỗi phút đều như muốn bay lên. Hắn ta dừng động tác trên tay cười cười, ý cười vậy mà nhiều thêm một phần hoài niệm: “Hắn còn sống, chính là kẻ địch của trẫm, hắn chết rồi, cho dù là đối với người trong thiên hạ, hay là đối với trẫm thì đều là huynh đệ ruột thịt.”
Nhan Hoan Hoan ngẩn ngơ, hắn ta có chút không khống chế được, bàn tay từ đỉnh đầu rơi xuống khuôn mặt nàng, ngả ngớn sờ soạng một chút, một câu nói gạt đi sự chính trực vừa nãy: “Góa phụ của nhị đệ, trẫm cũng sẽ chăm sóc thật tốt.”
“Hoàng thượng là đang nói Từ Vương phi sao?”
“……Nàng ta thì bỏ đi.”
Nói đến Từ Noãn Trúc, từ tận đáy lòng Triệu Uyên cảm thấy không có hứng thú, có lẽ là gặp qua quá nhiều lần, hơn nữa Thái Tử phi cùng là kiểu nữ thế gia, đã sớm không mới mẻ nữa rồi. Triệu Uyên không muốn nhắc đến nàng ta, chuyển chủ đề nói: “Nhị đệ hẳn là không bao giờ ngờ được, trẫm sẽ động thủ ở trong Đông Hoa cung, có điều trẫm cũng không ngờ, hắn vậy mà thật sự lập tức đi tìm nàng vào thời khắc quan trọng như vậy, hỏng việc mà.”
Sắc mặt nàng không thay đổi: “Hoàng thượng thật sự là…liệu sự như thần.”
“Mấy ngày nay đều bận xử lý dư đảng của hắn, nếu không phải vì chuyện sắp xếp hạ táng cho phụ hoàng, không nên động thủ, nhà lao cũng chật đến mức sắp tràn ra ngoài rồi! Hắn cũng là người có bản lĩnh, vậy mà dám cả gan bao vây Đông Thần cung lại, cùng các lão đều là người của nó, cô lập Phùng thúc, giả truyền di chỉ…..Quả thực chó cắn người không kêu, cả triều văn võ đều đồn trẫm đạo đức bại hoại, Đoan Thân Vương thủ lễ khiêm tốn, là người thành thật, lúc điên lên thì ngay cả loại việc đại bất lễ giả truyền thánh ý này cũng có thể làm ra, thật khiến người ta nhìn với con mắt khác!”
Giả truyền di chỉ.
Nhan Hoan Hoan nghĩ, hóa ra lão Hoàng đế trước khi chết cũng không thay đổi quyết định của mình, cho dù chứng cứ trình lên như núi, vẫn sủng ái đích trưởng tử như cũ. Từ đầu đến cuối, tên xui xẻo Đoan Thân Vương này đã không có duyên với tình thân, nàng bỗng chốc nhớ tới, khi nàng vừa mới mang thai, hắn đã thay đổi tác phong kiệm lời trước đó, thần hồn nát thần tính lẩm bẩm rất lâu, không giống như chỉ vì để tranh đoạt lợi thế, có lẽ đối với tình thân cũng mang một chút khát vọng.
“Đáng tiếc, vẫn là thất bại trong gang tấc.”
Làm xong đại sự, Triệu Uyên hận không thể tuyên cáo với thiên hạ uy vũ của bản thân, hiển nhiên, Nhan Hoan Hoan chính là đối tượng tốt nhất để khoe khoang.
Nàng kín miệng, có thể phụ họa cho bản thân, là người trong lòng hắn ta, quan trọng hơn là nàng đã từng là nữ nhân của nhị đệ.
Khi đang đắc ý hả hê, hắn ta hiếm khi để ý đến cảm nhận của người bên cạnh, hắn ta rất muốn khoe khoang, cực kỳ nguy hiểm mà lật ngược tình thế không nên ra sức đắc ý sao? Hắn ta mới không có thói quen áo gấm đi đêm.
“Khi đó trẫm đang ở Đông Thần cung, xung quanh đều là người của nhị đệ, suýt chút nữa là không thoát ra được, nếu như nó lưu loát hơn chút, giết trẫm ngay tại trận, cũng không kéo theo nhiều chuyện như vậy…nói không chừng còn tiện cho Tam đệ.”
Nghĩ cũng biết, chuyện xảy ra ở Đông Thần cung nguy hiểm đến chừng nào.
Quyền thế ngập trời, trước khi chết hay sau khi chết, hai nhi tử vì tranh đoạt quyền lực đến ngươi sống ta chết, quả thực thổn thức lòng người, có điều lão hoàng đế đã hưởng phúc nhiều năm như vậy, càng không cần người khác cảm thông. Nhan Hoan Hoan rủ mắt nói: “Hoàng Thượng thật biết tính toán.”
“Nhan Nhan không thích sao?”
Thích hay không rất khó nói.
Từ xưa tranh đoạt ngôi vua, đổ máu rơi lệ là chuyện thường tình, không chính nghĩa và không thuyết pháp, đứng về phía Vương chính là kẻ thắng lợi, không có thế hòa, chỉ có thắng bại. Chơi không nổi, có thể học tập An Thân Vương, co đầu rụt cổ chứng tỏ không nhúng tay vào, kiên cố vững chắc ở một phương, cho dù ai thượng vị, mang tiếng là huynh đệ, lại không có lực uy hiếp, cũng vui vẻ không màng đến mọi chuyện, tâm tình tốt đẹp, hoặc còn có một vài lợi ích chứng tỏ huynh đệ hữu cung* với tân đế.
(*: Ý chỉ anh em hòa thuận, tôn kính lẫn nhau.)
Nhan Hoan Hoan vốn không phải vệ sĩ đạo*, về mặt lý trí cũng không để ý ai thượng vị, chỉ chú ý đến quyền lợi của bản thân.
(*: chiến sĩ bảo vệ đạo.)
Nàng rũ mắt: “Người thắng làm vua, đã đánh cược thì phải chịu thua.”
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Uyên sáng ngời: “Kẻ thắng làm vua, ta thích câu nói này, quả nhiên nàng không giống với những nữ nhân khác.”
[Ký chủ, tôi cũng cảm thấy cô rất thanh thuần rất không ra vẻ.]
Ồ.
Nàng không tỏ ý kiến, người rất lạnh, chỉ có sinh mệnh nhỏ trong bụng còn độ ấm, tựa như cả thế giới này đều đang cô lập nàng, nhưng may là đầu óc càng lạnh, càng không dễ dàng hành động theo cảm tính, đừng nói tình cảm, đến cả cảm xúc cũng bị lý trí vây hãm.
Cuối cùng, người không ai không thể ngờ tới sẽ xử sự theo cảm tình vào thời khắc mấu chốt ấy, thi thể cũng đã lạnh thấu rồi.
“Nhị đệ vẫn là làm việc không nhanh nhẹn, đổi lại là trẫm, trước tiên cứ giết đã rồi hẵng nói, tha cho bọn họ cũng không có người thứ ba có thể chọn.”
Ngữ điệu của Triệu Uyên nhẹ nhàng, Nhan Hoan Hoan im lặng lắng nghe, bên ngoài không chút gợn sóng, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Trong rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, người xấu không chuyện ác nào không làm, lại khăng khăng một mực, một lòng một dạ đến hết cuối với bạn đời.
Đứng từ góc độ của người bạn đời mà xem xét, đương nhiên là tên xấu xa này cực kỳ tốt, quả thực, không thiếu những ví dụ như vậy, nhưng Nhan Hoan Hoan dám đánh cược sao? Tựa như khi đi làm công, sợ nhất là cấp trên nói tới lý tưởng viển vông, dựa theo yêu thích của bản thân mà đề bạt, không có chút điều lệ nghiêm túc nào.
Ở bên cạnh Đoan Thân Vương, không được sủng ái cùng lắm thì ăn không ngồi rồi.
Mà Triệu Uyên, chính là một ví dụ chuẩn xác cho việc yêu thì muốn nó sống ghét thì muốn nó chết, nàng từng nghe hắn ta nói về những “sự tích quang vinh” kia, sau cùng đều sẽ dịu dàng bổ sung thêm một câu “Ta sẽ không đối xử với nàng như vậy”, nàng dám tin sao?
Triệu Uyên này, không có điểm mấu chốt lại thiếu hụt đi tính đạo đức của con người.
Kính nhi viễn chi đối với người đứng ở trên cao ra vẻ đạo đức, nhưng không nên làm như vậy với người vui vẻ lăn lộn dưới đáy đạo đức.
“Có lẽ hắn cũng nên sốt ruột, nữ nhân của mình ở Đông Hoa cung, không phải là do trẫm bắt chẹt hay sao? Ngày ngày ta đi gặp mẫu hậu, e rằng hắn ta cũng rất gấp lại sợ người của trẫm làm bị thương ở thời điểm mấu chốt nên mới vội vàng đến đòi người, muốn đưa nàng đi.”
Hắn ta than nhẹ: “Chỉ thiếu một chút nữa, nàng nói xem, hắn vội cái gì chứ? Ta cũng thật sự không nỡ làm tổn thương nàng.”
Triệu Uyên nói rất nhẹ nhàng tựa như việc giết hại huynh đệ cùng cha khác mẹ sống chung hơn hai mươi năm đối với hắn ta chỉ như việc đứng đối mặt nhau mà chia ra hai ngả đường, trên đường chỉ rõ hướng đi về long ỷ, vì vậy hắn ta vui sướng bước vào, không có chút gánh nặng đạo đức nào, xong việc còn có thể trợn mắt nói dối hoài niệm nhị đệ.
Chuyện này có ý nghĩa gì?
Bổ đao cần quyết đoán, thuận gió không dựa vào sóng, ngược gió tìm cơ hội.
Chỉ có hài hước mới có thể đánh tan cơn buồn nôn của Nhan Hoan Hoan, nàng cười hỏi: “Thiếp thân thật không ngờ Phục Huỳnh là người của Hoàng thượng.”
“Thứ nàng không ngờ tới còn rất nhiều,” Đầu tiên Triệu Uyên không cho là đúng, sau đó, giống như nghĩ tới chuyện gì khiến bản thân cao hứng, hắn ta cười ấm áp với nàng, tựa như đang bao dung tất cả sự không thành thục của nàng, hắn ta của hiện tại, thứ có nhiều nhất chính là thời gian để đợi nàng: “Những ngày về sau còn dài, rồi nàng sẽ biết cả thôi.”
Đầu ngón tay nhẹ lướt qua má nàng một chút, tựa như bị lưỡi rắn lướt qua, mang theo cảm giác ngưa ngứa lạnh lẽo.
Lúc này Triệu Uyên ngược lại là đang nói thật.
Trong những tháng ngày rất dài về sau, hắn ta đều đối xử với Nhan Hoan Hoan rất tốt, tốt đến nỗi không thể tưởng tượng được, ngay cả việc Nhan Hoan Hoan sinh hạ một đứa bé mang dòng máu của nhị đệ, hắn ta cũng vô cùng cao hứng ban thưởng nhiều như nước chảy, rút thăm đầy tháng đều không thiếu, đáy lòng nhóm tông thất đến ăn tiệc rượu này đều mang những suy nghĩ riêng khác nhau, tiếng mắng đều quy về phía hồ ly tinh Nhan thị, cũng có vài nam nhân thầm nghĩ lòng dạ tân hoàng thật tốt, có thể bao dung người khác.
Tân đế yên vị, cách làm ban đầu của Đoan Thân Vương không thành công đã hy sinh, lần xả thân này, Triệu Uyên sấm rền gió cuộn thanh trì một lượt toàn bộ triều đình, chết nên chết, chê nên chê, khiến đại bộ phận người kinh sợ, đặc biệt là ngôn quan Dung thị, bởi vì chuyện của Đoan Thân Vương nên bị liên lụy. Triệu Uyên nhắc vậy giống như đang diễu võ dương oai với Nhan Hoan Hoan, chỉ nói: “Đối với người nào đó quá trung thành, không thích hợp ngồi ở vị trí này, nhưng lại thích hợp xuống đó làm một con chó trung thành với nhị đệ, cũng miễn cho nhị đệ lẻ loi hiu quạnh, làm quỷ đáng thương ở dưới đó.”
Dứt lời, như cười như không liếc nàng: “Nếu như ái phi nhớ tình cũ, sau này trẫm cũng có thể võng khai nhất diện*, cho phép nàng đi bồi hắn.”
(*: Là một thành ngữ, dùng để chỉ tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng của một người, thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.)
Nhan Hoan Hoan khi đó, do Triệu Uyên lực bài chính nghị*, nhiều loại giải quyết công vụ làm dời lực chú ý về tiền triều, phong nàng đứng đầu trong bốn phi.
(*: là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến.)
Một câu Nhan quý phi, khiến nửa đám người xưa trong Đông Cung tức chết.
Còn sót lại một nửa không bị tức chết, đều là xuất thân không cao, vị phân thấp, bổ sung vào cho đủ số cùng hắn ta chơi đùa, Triệu Uyên cao hứng hoặc không cao hứng đều dễ dàng chơi đùa nữ nhân đến chết.
Gần vua như gần cọp, huống chi là loại quân vương âm tình bất định như thế này.
Hắn ta vẫn thích nàng như cũ chỉ là sau khi nắm được trong tay, cách thức yêu thích đương nhiên cũng không giống trước đó nữa.
Nhan Hoan Hoan tỏ ra cực kỳ trấn định: “Thần thiếp sao có thể rời bỏ Hoàng Thượng được, người không phải là cỏ cây thì cũng là cục đá, cũng nên được Hoàng thượng ủ ấm rồi.”
Nghe thấy loại ca ngợi này, Triệu Uyên lại bắt đầu trở nên cao hứng.
“Ái phi là đang nói thật sao?” Hắn ta ôm nàng vào ngực: “Trẫm ấm áp sao?”
“Hoàng thượng….rất ấm.”
Đều là huynh đệ nhưng Đoan Thân Vương và hắn ta thật sự là khác nhau một trời một vực, người trước đắp chăn, sờ lên đều là mát mẻ, người sau cơ thể như nóng bẩm sinh, bất cứ lúc nào lòng bàn tay cũng ấm áp, ngày đông vô lễ bám lấy giống như đang ôm một cái bếp lò hình người, thoải mái vô cùng, mùa hè oi bức ngược lại như đang tra tấn.
May mà Triệu Uyên cũng là một người thích hưởng thụ, thời tiết vừa hơi chuyển nhiệt, đi đến đâu thì khay đá cũng theo đến đấy, cũng rất hào phóng đối với phần của Nhan Hoan Hoan và con trai Triệu Tố của nàng.
Trong cả hậu cung, e rằng cũng chỉ có Nhan Hoan Hoan mới có thể làm dịu đi tính tình của hắn ta.
Gói Biểu Cảm Cung Đấu