Thông tin truyện
Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu
【Nghệ sĩ violin rối loạn cảm xúc lưỡng cực x Chó hoang phú nhị đại lãnh đạm】
Trong vòng du học sinh thế hệ thứ 2 đều nói, đại tiểu thư Dư gia có nuôi một con chó rất nghe lời.
Khi có người hỏi đến, Dư Sanh chỉ mỉm cười: “Anh ấy là tài xế của tôi.”
Thật ra Dư Sanh cũng không biết tên của anh ấy, chỉ gọi anh là Chu Tam.
Mỗi lần buổi tiệc kết thúc, Dư Sanh nghiêng đầu nhìn màn đêm London sâu hun hút, ra lệnh cho người bên đầu kia điện thoại: “Chu Tam, anh lái xe đến đón tôi.”
Chỉ chốc lát sau, dưới lầu sẽ xuất hiện một chiếc Lamborghini Aventador SVJ nổi bật, chiếc xe đó là quà sinh nhật 18 tuổi của cô.
Dư Sanh là một ngọn đèn đường đã hỏng một nửa, vĩnh viễn dừng lại trong đêm tối.
Lúc sáng lúc tối, toàn bộ ánh sáng cùng hơi ấm hữu hạn của cô đều dành hết cho Chu Diễn.
Cô nghĩ, anh ấy cũng là người đang bước đi trong bóng tối.
Ngày bị gọi về nước, Dư Sanh để lại cho anh một tấm thẻ, nghiêm túc nói: “Chu Tam, số tiền trong này đủ để anh sống ở London thêm vài năm nữa.”
–
Trong giới thượng lưu Bắc Kinh lan truyền tin đồn, con trai út Chu gia từng gây một việc lớn ở nước ngoài, có thể nguyên vẹn trở về là nhờ vào quyền thế của Chu gia.
Chỉ có ông nội Chu đức cao vọng trọng gọi hắn một tiếng “Chu Tam”, mới có thể kiềm giữ được con chó hoang này.
Nhưng chỉ có Chu Diễn mới biết, trên thế giới còn có một người khác có thể gọi ra hai từ đó.
Quán bar, Dư Sanh đẩy cửa vào, nhìn thấy “vị hôn phu” say mèm như một vũng bùn đang hôn một cô nàng hot girl mạng không nỡ rời môi.
Có người ồn ào chuốc rượu: “Lần đầu tiên Chu Tam thiếu tham gia tiệc, sao lại ra tay nặng thế?”
Dư Sanh theo ánh đèn sặc sỡ nhìn thấy khuôn mặt người ngồi ở vị trí chủ tọa, là người triền miên cùng cô suốt bao đêm dài.
Dư Sanh vội vã chạy ra ngoài, vừa ra tới cửa đã bị nắm chặt cổ tay.
Cô run rẩy dùng ngón tay cố gắng tách tay anh ra: “Chu Tam, chúng ta không còn là người cùng đường nữa rồi.”
“Anh biết.” Giọng anh khàn đặc, như đã lang thang trong sa mạc suốt một thời gian dài.
“Em còn nhớ bọn họ đã nói gì không? Anh là con chó mà em nuôi.”
Gợi ý đọc:
1. Song C
2. Hướng cứu rỗi, chua xót, nhưng chắc chắn HE
3. Điểm nổi bật: Nữ chính là bệnh nhân mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Thông tin đến từ Internet, sách và bạn bè.
Tag: Đô thị tình duyên, hào môn thế gia, yêu sâu sắc, thiên chi kiêu tử, cứu rỗi.
Nhân vật chính: Dư Sanh, Chu Diễn
Một câu tóm tắt: Cô sẽ nuôi dưỡng chó hoang.
Lập ý: Luôn có người yêu bạn vô điều kiện.
Danh sách chương
- Chương 1: “Thư gửi Elise”
- Chương 2: Birthday
- Chương 3: Ngã ba thứ 25
- Chương 4: Sống đến mùa xuân tiếp theo
- Chương 5: Người này làm bảo mẫu đến nghiện rồi
- Chương 6: “what doesn’t kill you makes you stronger”
- Chương 7: Đó là tài xế của Dư Sanh sao?
- Chương 8: “Tôi muốn ngủ với anh”
- Chương 9: Trong tháng này
- Chương 10: “Cô không phù hợp với anh ấy.”
- Chương 11: Croatian Rhapsody
- Chương 12: “Không phải ai cần mày cũng sẽ ở lại.”
- Chương 13: Đây không phải là sự lựa chọn của cô ấy
- Chương 14: “Anh đã từng làm với người khác chưa?’
- Chương 15: Anh ấy thậm chí sẵn sàng một cách ngớ ngẩn để chiều theo cô trong chuyện này.
- Chương 16: Đưa cô ấy về gặp gia đình
- Chương 17: Lần xui xẻo cuối cùng
- Chương 18: Chỉ riêng nhận thức này thôi đã đủ khiến máu anh sôi lên
- Chương 19: Dư đại tiểu thư có nuôi một con chó
- Chương 20: Cô không muốn nói hay chia sẻ bất cứ điều gì liên quan đến Chu Diễn với ai
- Chương 21: Đừng
- Chương 22: Best Wishes
- Chương 23: Chúng ta đều phải nhìn về phía trước
- Chương 24: Anh hình như quên mất một chuyện, em còn không biết tên anh
- Chương 25: Anh vẫn muốn thực hiện lời hứa
- Chương 26: Ở Bắc Kinh cô có quen ai đâu
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
