Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 2098: Tuyệt thế Võ Thần (5)
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời rực rỡ.
Trên tế đàn ngoài thành, một thanh niên đầu đội vương miện bụi gai đứng đó, hắn mặc trường bào màu đen, đứng khoanh tay, nhìn xa hướng tây nam.
Hư không run rẩy, một thanh niên áo bào xanh cầm trong tay trường đao màu vàng sẫm đi ra.
“Ta xuất thân ở thời đại viễn cổ, khi đó Nhân tộc lấy bộ lạc làm chủ, dựa vào thần ma cường đại sinh tồn. thần ma cũng không áp chế thiên tính, hoặc tàn bạo, hoặc khát máu, hoặc tùy hứng. Ta từng thấy quá nhiều cực khổ cùng bất công, chết lặng sống rất nhiều năm.”
Thanh niên áo bào đen chậm rãi nói:
“Thẳng đến giai đoạn cuối của thời đại viễn cổ, đại kiếp tiến đến, ta nhìn thấy thần ma vì tiến vào Thiên Môn không để ý tất cả, khi đó ta đã hạ quyết tâm, phải thay thế thiên đạo, hoàn toàn siêu thoát phàm trần.
“Để người trong tương lai bất lão bất tử, không chịu áp bách, không chịu cực khổ.”
Hứa Thất An không châm chọc Vu Thần, chỉ là thản nhiên nói:
“Siêu phẩm cho dù thanh tâm quả dục nữa, xét đến cùng vẫn là sinh linh, có tư tưởng, thì có dụ.c vọng, thiên đạo không nên có dụ.c vọng cùng tư tưởng. Nhân gian thăng trầm, áp bách cùng đau khổ, đều có nhân quả cùng nguyên nhân của nó.”
Vu Thần gật gật đầu, không nói gì.
Hứa Thất An lại nói:
“Phật Đà nói, ở ngoài Cửu Châu, có ba ngàn thế giới.”
Vu Thần cười nhìn qua:
“Ngươi hẳn là rõ ràng nhất.”
... Hứa Thất An gật đầu:
“Ta sẽ để hệ thống Vu sư truyền thừa tiếp, nhưng từ nay về sau, thiên hạ không có siêu phẩm nữa.”
Vu Thần vui vẻ nói:
“Đa tạ!”
Dứt lời, nguyên thần cùng thân thể của hắn hủy diệt như tro bay.
Vu Thần tự vẫn.
phương thức có tôn
lại: Năm Hoài Khánh thứ
thủ nhấc lên hạo kiếp,
chém Phật Đà, Vu Thần, Cổ Thần, cùng với
nay chưa từng
thứ nhất, ngày
chầu
đế bào thêu hoa văn rồng màu
giám mở chiếu
đao của Hứa Ngân la, đại kiếp bình định. Hoa Cái điện đại học sĩ Triệu Thủ,
ứng chiến Phật Đà, công từ đầu tới cuối,
thuộc hết về Đại Phụng. Đông bắc Kinh Tương Dự ba châu, Tây Vực
cúc cung tận tụy, giúp dân chúng xây
bá quan đồng loạt quỳ xuống,
tuế vạn tuế
khai sáng văn chương mới xưa nay chưa từng có, vương triều
tiểu viện
động ở trong gió, từng đợt mùi
gõ, người phụ nữ dung mạo bình thường ngạc
đứng ngoài sân, ngạc
tử, ngươi
đi lại gần gũi với Mộ
thường cảm thấy hơi thất vọng,
phải đi giữ nhà hộ viện cho
thẩm
nhưng, ta nghe nói về sau sẽ càng ngày càng tốt. Đại Phụng chúng ta mang
chuyện phiếm việc nhà, tán gẫu
hướng tới phụ nhân kêu chi chi một phen, nàng mới nhớ tới canh
một nồi canh gà ngon
nữ tức
chuyện gì cũng
trở về là được, mỗi ngày có
đi ra ngoài, đầu
về đi, vậy
tháng, trong lúc đó Mộ Nam Chi
rời, nhưng dù sao lưu được
biết quy củ, ba
chẳng nghe chẳng hỏi đối
âm thầm thề, phải nhất
bị gõ
vào đâu, ‘bịch bịch bịch’ đi ra
thím nha, trong bếp
nhiên không
nhân dung mạo bình thường, dắt
du lịch giang
ngẩng cằm lên,
nhân
ý đi
Nàng quay
không dễ gì mang tất cả đều dàn xếp xong
nghĩ, nói:
nhìn Bạch Cơ
nhỏ của nàng, con
một tiếng, liền mượn
chàng vứt vợ bỏ
Bạch Cơ sửa đúng nói:
“Vứt bỏ thê tử, chưa có con.”
“Cần chàng lắm miệng!” Mộ Nam Chi hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp theo nhìn về phía hắn, thăm dò:
“Một tháng này đã làm cái gì.”
Tháng này à... Hứa Thất An nghiêm trang: “Tự nhiên đều là bận việc quan trọng.”
...
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bốn tháng mười một.
“Đại kiếp nạn đã định, hôm nay không có việc gì, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười sáu tháng mười một.
“Diệu Chân rời khỏi kinh thành, làm việc thiện tích đức, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bảy tháng mười một.
“Uống trà với Ngụy Công, nói chuyện phương án thống trị Tây Vực cùng đông bắc, nói đều là những cái gì vậy, không bằng câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi tháng mười một.
“Cùng Lạc Ngọc Hành song tu tới hoàng hôn, chiều tối, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi ba tháng mười một.
“A Tô La về Tây Vực xây dựng lại Tu La tộc, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày hai mươi sáu tháng mười một.
“Sở Nguyên Chẩn vân du Cửu Châu, giang hồ đường xa, có duyên gặp lại, rất bi thương, câu lan nghe khúc.”
“...”
“Năm Hoài Khánh thứ nhất, ngày mười bốn tháng mười hai.
“Hôm nay không có việc gì, câu lan nghe khúc.”
Đại Phụng Đả Canh Nhân