Con Đường Bá Chủ
Chương 43: Huyết Thường thảm trạng
127@-
Nhìn gương mặt thiên sứ của Bạch Tố Mai, lông mi dài run run, đôi môi mềm mại đỏ mọng đang phun ra nuốt vào tiểu huynh đệ mình, Lạc Nam thoải mái vuốt ve mái tóc mượt màu trắng bạc của nàng.
Chẹp chẹp
Cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng cuốn lấy thân thân côn cứng rắn, tỉ mỉ chăm sóc nó như một bảo vật trân quý nhất.
“Ủy khuất cho nàng rồi” Lạc Nam trong lòng thương tiếc nói, nàng đang tận tình phục vụ để hắn kết hợp cùng nữ nhân khác.
Bạch Tố Mai lập tức truyền âm: “Thiếp rất hạnh phúc, nếu không có chàng đã không có Tố Mai như hôm nay, hơn nữa Cơ Băng tỷ cần chàng hơn thiếp lúc này”
Lạc Nam trong lòng cảm động, xem ra ông trời đối với hắn không quá tệ, để hắn xuyên đến thế giới này và gặp được mấy người các nàng, ai cũng là bảo bối của hắn.
Cảm nhận nhục côn Lạc Nam đã căng cứng hết cỡ, miệng nhỏ Bạch Tố Mai phồng lên tròn vo, nàng hé miệng nhả ra côn thịt ướt đẫm nước.
Xoay người ngồi dậy, Bạch Tố Mai tiến đến thân thể Cơ Băng, dùng tay tách hai chân thon dài trắng muốt của nàng ra, để lộ khe thịt ẩm ướt hồng hào, các thớ thịt đỏ bên trong như mời gọi người thám hiểm.
“Chủ nhân, mau tiến vào, thiếp giúp chàng” Tố Mai nhìn Lạc Nam cười nói, chỉ chỉ vào khe rãnh Cơ Băng đang hé mở.
Nhìn khe thịt mê người của nữ tử còn hôn mê, Lạc Nam biết đã đến lúc.
Côn thịt ướt đẫm nước miếng của Tố Mai được nhắm ngay cái lổ đã trơn bóng dính đầy dâm thủy.
Lạc Nam dùng hông thúc mạnh.
Ót
Âm thanh lúc cán vang lên, lớp màn mỏng manh xé nát, tiên huyết chảy dài trên bắp đùi mềm mại.
Thân thể Cơ Băng run nhẹ, mày liễu hơi cau lại, bất quá ngay cả âm thanh rên rỉ cũng không phát ra.
Lạc Nam lúc này sung sướng dồn lên đến não, nhục côn được các nếp thịt mềm bóp chặt, cảm nhận sự trơn tuột, lầy lội bên trong nàng khiến hắn không nhị được hừ một tiếng thoải mái.
Bất quá chứng kiến biểu hiện của Cơ Băng, Lạc Nam cau mày, thương thế nàng quả thật nghiêm trọng, ngay cả khi lần đầu giao hợp cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là chức năng cơ thể vẫn làm đúng nghĩa vụ của nó, làn da ửng hồng, đầu nhủ hoa cương cứng vươn cao, khe thịt ướt đẫm hút lấy tiểu huynh đệ cứng ngắc của nam nhân.
Cảm nhận nơi tư mật chặt chẽ kết hợp, Lạc Nam nhắm mắt lại, hồn lực của hắn lập tức tiến vào thăm dò linh hồn nàng, hắn muốn kiểm tra thương thế của nàng một cách trực tiếp nhất.
Chốc lát sau, chỉ thấy chân mày Lạc Nam ngày càng cau lại, gương mặt anh tuấn hơi khó coi, bời vì linh hồn bên trong Cơ Băng đã mờ nhạt đến cực điểm, thậm chí có dấu hiệu tán loạn, nếu không nhờ giường ngọc ôn nhưỡng có lẽ đã sớm hồn phi phách tán.
Tình huống so với Yên Nhược Tuyết trước đó nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, hắn không tiếp tục chần chờ nữa, điều động toàn bộ hồn lực hiện có, thông qua nơi tư mật cuồn cuộn tiến vào thân thể nàng.
Điều khiển linh hồn thâm nhập thân thể người khác là một hành động mạo hiểm vô cùng, nếu bị đối phương chống cự sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Nếu linh hồn Lạc Nam mạnh hơn, hắn sẽ có thể tùy thời cắn nuốt linh hồn nàng để gia tăng thực lực, hoặc khống chế linh hồn nàng, biến nàng thành khôi lỗi của hắn.
Trường hợp khác nếu linh hồn Cơ Băng ngang bằng Lạc Nam, và nàng kịch liệt chống trả, sẽ dẫn đến cả hai lưỡng bại câu thương.
Tuy nhiên lúc này linh hồn Cơ Băng yếu ớt đến cực hạn, đương nhiên không có trường hợp chống trả xảy ra, mà Lạc Nam đương nhiên sẽ không hại nàng.
Khoan đã…
Nghĩ đến hai trường hợp trên, Lạc Nam sắc mặt bắt đầu âm trầm, trong lòng dâng lên một cổ lửa giận.
“Không sai, nàng là bị kẻ khác cưỡng ép thăm dò linh hồn, trong lúc chống trả dẫn đến trọng thương, hơn nữa linh hồn người kia cường đại hơn, vì thế Cơ Băng là người chịu thiệt”
Kim Nhi lúc này cũng lên tiếng xác nhận suy đoán của Lạc Nam là chính xác.
“Khốn khiếp, rốt cuộc là kẻ nào?”
Lạc Nam trong lòng thầm mắng, mặc dù có thể nói nhờ đối phương mà hắn gặp tỷ muội các nàng, bất quá nghĩ đến nàng bị tổn thương nghiêm trọng khiến hắn giận dữ phi thường.
Lạc Nam là người bao che thân nhân đến cực hạn, hắn đã xem Cơ Băng là người đàn bà của mình, kẻ nào động đến đều phải chết.
Bất quá hiện tại không phải lúc tức giận…
Hít sâu một hơi, linh hồn Lạc Nam đã hoàn toàn thâm nhập thân thể Cơ Băng, nơi tư mật vẫn luôn gắn kết chặt chẽ.
Ý niệm vừa động, vô số kinh văn cổ xưa được khắc trên linh hồn bắt đầu phát sáng, mà linh hồn hắn cũng truyền hồn lực sang linh hồn yếu ớt của nàng.
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh – Luyện Hồn”
Khác với những lần thôn phệ linh hồn của người khác, lần này Lạc Nam chủ động xuất ra hồn lực của mình cho linh hồn Cơ Băng thôn phệ.
Hai thân ảnh trần truống quấn quít, một trên một dưới, bắt đầu quá trình trị liệu...
Bên cạnh đó, Bạch Tố Mai xuất ra một quyển sách, chính là Đồng Tâm Kiếm Pháp hắn đưa cho nàng, bắt đầu xem xét tu luyện.
…
Ngoại giới.
Trong một hang động cách Linh Vũ Thành rất gần, một lão giả thân hình gầy gò đang đã tọa tu luyện, gương mặt phủ đầy lệ khí, xung quanh hắn là ba cổ thi thể kho héo nằm trên mặt đất, loáng thoáng có thể thấy từng tia hoảng sợ đến cực độ trên gương mặt họ.
Hiển nhiên trước khi chết đã nhận lấy điều gì đó kinh khủng.
Lão già gầy gò này chính là Huyết Linh Tông tam trưởng lão – Huyết Thường.
Kẹt ở bình cảnh Luyện Hư Trung Kỳ hồi lâu, Huyết Thường sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để đột phá, vốn dĩ đến Đấu giá hội chỉ để cạnh tranh Thiên Cấp vật phẩm, nhưng không ngờ ngoài ý muốn gặp được quan tài thần bí kia.
Sống đã vô số năm, có rất ít thứ lọt mắt Huyết Thường, đương nhiên kiến thức của hắn cũng rộng rãi vô cùng, tuy nhiên quan tài kia hắn lại nhìn hoàn toàn không thấu.
Điều đó khiến Huyết Thường vừa mừng lại vừa sợ, hy vọng chiếm lấy quan tài nghiên cứu từ đó tìm ra cơ duyên đột phá.
Vì thế mặc dù Phàm Không Hòa Thượng đã sớm mất kiên nhẫn rời đi, tuy nhiên hắn vẫn kiên trì ẩn núp nơi này chờ đợi, hắn không tin tiểu tử kia cả đời không rời Linh Vũ Thành.
Đang luyện hóa từng tia khí huyết của ba Nguyên Anh Tu sĩ còn sót lại, Huyết Thường thỏa mãn chép miệng.
Đột ngột, vô thanh vô tức.
Một kẻ hở hư không nứt ra.
Bóng đen uyển chuyển quỷ mị xuất hiện, vô biên linh lực ngưng tụ nơi bàn tay, một chưởng đập mạnh vào đầu Huyết Thường.
Tuy nhiên một Luyện Hư kỳ đương nhiên không dễ bị đánh lén như vậy.
“Kẻ nào?”
Huyết Thường gầm lên giận dữ, đã hơn ngàn năm từ khi đột phá Luyện Hư chưa ai dám tập kích hắn, bất quá cảm ứng được lực lượng cường đại từ chưởng lực kia, Huyết Thường sắc mặt hơi đổi, chỉ thấy thân thể hắn đột ngột móp méo, hình thành một luồng huyết vụ khéo léo né tránh.
ẦM
Chưởng lực vỗ hụt, hang động sụp đổ, ngọn núi hóa thành phấn vụn.
Bên trong Linh Vũ Thành, vô số cường giả cảm ứng được động tĩnh, cả đám sắc mặt đại biến, nhau nhau chạy đi xem kịch.
“Là Luyện Hư Kỳ đại chiến?” Thành chủ Mộc Hoành sắc mặt ngưng trọng, Hóa Thần Kỳ như hắn cũng không dám can thiệp cuộc chiến này, đành phải giả vờ câm điếc âm thầm theo dõi.
Bên trong đóng khói bụi mù mịt, thân ảnh Huyết Thường chật vật bay ra, sau lưng là một hắc ảnh áo choàng đen phủ kính toàn thân truy đuổi.
“Hừ, xem ta là con chuột sao? Huyết Âm Trảo” Huyết Thường giận giữ, bàn tay khô gầy nâng lên, vô số huyết vụ cấp tốc gia trì, hình thành cặp trảo sắc nhọn hướng người áo đen vồ tới.
Trước thế công sắc bén của Huyết Thường, người áo đen bình thản vô cùng, một màn hỏa diễm đã nhanh chóng bao trùm thân thể hắn.
“Hỏa linh căn?” Huyết Thường sắc mặt khó coi, huyết tu như hắn sợ nhất các loại thuộc tính có khả năng ăn mòn phá hủy cao.
Quả nhiên, chỉ thấy Huyết Âm trảo va chạm vào màn lửa, đã nhanh chóng tiêu tán, bóc hơi trong thiên địa, ngay cả cộng lông người kia cũng không đụng vào được.
“Qủa nhiên là Huyết Linh Tông người, cả đám dùng máu huyết tu luyện, đối với linh căn trời sinh không thèm để ý” Người áo đen trong lòng thầm nghĩ, Huyết Linh Tông chủ yếu dựa vào công pháp hấp thục huyết nhục làm lực lượng tu luyện, khả năng vận dụng linh căn của bọn hắn yếu kém vô cùng.
“Ngươi là ai?” Huyết Thường âm trầm hỏi, hắn không nhận ra thân phận người áo đen này.
“Ngươi không xứng biết” Người áo đen khàn khàn hét lớn: “Lao Hỏa Tù Lung”
Không cho Huyết Thường cơ hội tức giận, hỏa diễm tiếp tục tung hoành, nhiệt độ như có thể đốt thiên phần địa, cấp tốc hình thành một cự đại lồng giam, từ trên trời gián xuống, muốn đem hắn bao phủ.
“Không tốt” Huyết Thường sắc mặt khó coi, dựa vào nhãn lực của hắn đương nhiên nhận ra đây là một loại Địa Cấp vũ kỹ, nếu dính vào không chết cũng trọng thương.
“Huyết Thân Thuấn Ảnh”
Ngay khi lồng giam hỏa diễm sắp bao phủ, Huyết Thường cắn chặt răng, hai tay kết ấn, thân thể lập tức nổ tung thành huyết vụ, từng tia từng tia máu huyết biến mất trong thiên địa.
Bên ngoài lồng giam, máu huyết cấp tốc ngưng tụ, thân ảnh Huyết Thường lại hiện ra, chỉ là lúc này da dẽ hắn càng thêm tái nhợt, thậm chí thân thể gầy đi một vòng.
“Là ngươi bức ta” Huyết Thường sắc mặt dữ tợn, biết người trước mặt thực lực vượt xa mình, thủ đoạn bình thường không làm gì được đối phương.
Cắn lấy đầu lưỡi, một tia tiên huyết phun ra, Huyết Thường âm độc nói:
Chỉ thấy tia tiên huyết hình nhanh chóng tụ tập huyết vụ, hình thành một cái thần bí chú ấn, nhanh chóng hướng người áo đen tiếp cận.
“Hừ, bàn môn tà đạo” Người áo đen cười lạnh, hỏa diễm hình thành dòng sông cuốn về phía chú ấn.
“Nằm mơ” Huyết Thường cười lạnh nói, Huyết Chú Ấn là một loại Địa Cấp Cực Phẩm ấn chú, chỉ cần bị nó bám vào người, máu huyết của ngươi sẽ bị hút sạch chuyển dời qua thân thể người sử dụng, đương nhiên cái giá phải trả là dùng chân huyết của bản thân thi triển.
Quả nhiên chỉ thấy trước sự thiêu đốt điên cuồng của hỏa diễm, chú ẩn vẫn thản nhiên như không, tiếp tục công tới.
“Nát cho ta”
Người áo đen hét lớn một tiếng, chỉ thấy bầu trời vốn trong xanh quang đãn lập tức xuất hiện mây đen che phủ, một tia lôi quang lập tức đánh xuống chú ấn.
ĐOÀNG
“Làm sao có thể? Lôi hệ linh căn?” Huyết Thường hét lên thất thanh, trong lòng điên cuồng hoảng sợ, người áo đen này còn sở hữu một loại linh căn khác, hơn nữa còn nổi danh khủng bố sát phạt công kích nhất – Lôi hệ.
Rắc
Chú Ấn trước sự bá đạo của lôi đình bị đánh vỡ nát, Huyết Thường nhận lấy phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
“Không xong, trốn” Huyết Thường triệt để bỏ ý định chiến đấu, kẻ này quá mạnh, tiếp tục thì người thiệt thòi chỉ là hắn.
“Muốn trốn?” Người áo đen cười lạnh, gằn từng chữ nói:
“Lôi Động Cửu Tiêu”
“Lại là Địa Cấp vũ kỹ? đáng chết, kẻ này rốt cuộc có thân phận gì?” Huyết Thường trong lòng hoảng sợ đến cực điểm.
Sở hữu hai loại bá đạo linh căn không nói, thậm chí vũ kỹ sử dụng toàn hàng cao cấp, người như vậy hắn chưa từng đắc tội, không biết vì sao luôn nhằm vào hắn.
Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, lôi đình liên tục oanh kích, như cửu tiêu hạ phạ, mây đen che phủ bầu trời, dù chiến đấu xảy ra bên ngoài nhưng một nữa Linh Vũ Thành bị bóng tối bao phủ.
Sức mạnh của Luyện Hư kỳ quá mức bá đạo.
Vô số tu sĩ định xem cuộc vui hai chân run cầm cập, nhanh chóng rút về thành.
“Kính xin tiền bối Đa Bảo Các che chở” Thành chủ Linh Vũ thành Mộc Hoành bay người lên không, khom lương bái về Đa Bảo Các.
“Thành chủ yên tâm, người kia có chừng mực, sẽ không tổn hại Linh Vũ Thành” Thành Bích xuất hiện phía trước Đa Bảo Các trấn an nói.
“Hừ, vì nam nhân kia tức giận lớn như vậy sao?” Thành Bích trong lòng thầm suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên đầy thú vị, hiển nhân nhận ra người áo đen kia.
Mà lúc này, lôi đình đã bao phủ hoàn toàn trên đầu Huyết Thường, chực chờ oanh kích xuống.
“Huyết Thuẫn Hộ Thân” Huyết Thường sắc mặt tái nhợt, từ trữ vật giới chỉ lấy ra một tấm thuẩn lớn đỏ ngầu làm bằng máu, đây chỉ là một kiện Địa Cấp hạ phẩm pháp bảo, nó cấp tốc biến lớn, che chở thân thể gầy gò của Huyết Thường.
“Hừ chống cự trong vô vọng” Người áo đen cười lạnh, nghĩ đến kẻ này hùng hổ uy hiếp thiếu niên, trong lòng lại dâng lên một cổ lửa giận, cánh tay hướng về hư không hạ xuống.
Theo động tác của hắn, các tia lôi đình vốn chực chờ trên cao dữ tợn đánh xuống.
OÀNH OÀNH
Sau vài lần oanh kích, Huyết Thuẫn ảm đạm, rốt cuộc sau vài lần chống trọi, ầm ầm vỡ nát.
“AAAA Đại trưởng lão cứu mạng”
Huyết Thuẫn vỡ nát, đã có vài tia sét đánh trúng Huyết Thường, hắn lực bất tầm tâm rút ra một lệnh bài có chữ “Huyết”, nhanh chóng bóp nát.
“Hừ, động vào ta Huyết Linh Tông người, muốn chết”
Âm thanh già nua chợt vang vọng khắp thiên địa, uy áp cuồn cuộn của Luyện Hư Hậu Kỳ cấp bậc khiến hàng triệu người Linh Vũ Thành run lẩy bẩy.
Trong giây lát đó, không gian nứt vỡ, một cánh tay khô gầy cự đại xuyên thủng hư không, nắm lấy Huyết Thường đang hấp hối.
Đồng thời một cánh tay khác xuất hiện, hình thành Huyết Trảo vồ lấy người áo đen.
Trước cái vồ này, người áo đen nghiêm túc chưa từng có, Luyện Hư Kỳ mỗi tiểu cảnh giới chênh lệch như trời và đất, đối với Đại Trưởng lão Huyết Linh Tông, hắn không dám xem thường chút nào.
Chỉ thấy người áo đen chợt nâng hai tay, một tay bao phủ hõa diễm nhảy nhót, một tay còn lại lôi đình chóp động điên cuồng.
Hai cánh tay thong thả hòa nhập…
Một lực lượng mới được sinh ra, hỏa cùng lôi triệt để dung hợp.
Một quả cầu lửa bên trong lấp lóe lôi điện xoay tròn trên tay người áo đen, hướng về cánh tay khô gầy ném tới.
ĐOÀNG
Trước va chạm kịch liệt, âm thanh vang trời bùng nổ, vô số tu sĩ Linh Vũ Thành thất khiếu chảy máu, màn nhỉ nứt vỡ.
Yêu thú trong Sơn Mộc Lâm run rẩy kịch liệt, cả đám nằm im trên đất.
AAAAAAAAAAAA
Tiếng hét thảm khủng bố truyền đến, chỉ thấy huyết trảo khô gầy nát thành thịt vụn, không gian run rẩy kịch liệt.
“Lôi dung hợp cùng hỏa? Tà Hoàng truyền nhân? Huyền Băng Đế Quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi, Huyết Linh Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi, KHỐN KIẾP!!!”
Vô tận hận ý vang vọng khắp thiên địa, khe nứt không gian rốt cuộc khép lại.
Cả bầu trời chỉ còn duy nhất thân ảnh áo đen lơ lửng, lại như thiên thần hạ phàm, không người dám nhục.
“Đáng tiếc, ta còn chưa tinh thông, nếu không Huyết Thường hẳn phải chết a”
Người áo đen mặc kệ uy hiếp và oán hận, lẩm bẩm nói rất nhỏ, lập tức thi triển thân pháp, biến mất trong thiên địa.
Thành Bích lơ lửng trước Đa Bảo Các, thất thần nhìn chằm chằm hư không, trong lòng mang theo vô số nghi hoặc lẩm bẩm:
“Lôi Hỏa Huyền Công? Nàng là từ nơi nào học được đâu này?”
...
Con Đường Bá Chủ
Nhìn gương mặt thiên sứ của Bạch Tố Mai, lông mi dài run run, đôi môi mềm mại đỏ mọng đang phun ra nuốt vào tiểu huynh đệ mình, Lạc Nam thoải mái vuốt ve mái tóc mượt màu trắng bạc của nàng.
Chẹp chẹp
Cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng cuốn lấy thân thân côn cứng rắn, tỉ mỉ chăm sóc nó như một bảo vật trân quý nhất.
“Ủy khuất cho nàng rồi” Lạc Nam trong lòng thương tiếc nói, nàng đang tận tình phục vụ để hắn kết hợp cùng nữ nhân khác.
Bạch Tố Mai lập tức truyền âm: “Thiếp rất hạnh phúc, nếu không có chàng đã không có Tố Mai như hôm nay, hơn nữa Cơ Băng tỷ cần chàng hơn thiếp lúc này”
Lạc Nam trong lòng cảm động, xem ra ông trời đối với hắn không quá tệ, để hắn xuyên đến thế giới này và gặp được mấy người các nàng, ai cũng là bảo bối của hắn.
Cảm nhận nhục côn Lạc Nam đã căng cứng hết cỡ, miệng nhỏ Bạch Tố Mai phồng lên tròn vo, nàng hé miệng nhả ra côn thịt ướt đẫm nước.
Xoay người ngồi dậy, Bạch Tố Mai tiến đến thân thể Cơ Băng, dùng tay tách hai chân thon dài trắng muốt của nàng ra, để lộ khe thịt ẩm ướt hồng hào, các thớ thịt đỏ bên trong như mời gọi người thám hiểm.
“Chủ nhân, mau tiến vào, thiếp giúp chàng” Tố Mai nhìn Lạc Nam cười nói, chỉ chỉ vào khe rãnh Cơ Băng đang hé mở.
Nhìn khe thịt mê người của nữ tử còn hôn mê, Lạc Nam biết đã đến lúc.
Côn thịt ướt đẫm nước miếng của Tố Mai được nhắm ngay cái lổ đã trơn bóng dính đầy dâm thủy.
Lạc Nam dùng hông thúc mạnh.
Ót
Âm thanh lúc cán vang lên, lớp màn mỏng manh xé nát, tiên huyết chảy dài trên bắp đùi mềm mại.
Thân thể Cơ Băng run nhẹ, mày liễu hơi cau lại, bất quá ngay cả âm thanh rên rỉ cũng không phát ra.
Lạc Nam lúc này sung sướng dồn lên đến não, nhục côn được các nếp thịt mềm bóp chặt, cảm nhận sự trơn tuột, lầy lội bên trong nàng khiến hắn không nhị được hừ một tiếng thoải mái.
Bất quá chứng kiến biểu hiện của Cơ Băng, Lạc Nam cau mày, thương thế nàng quả thật nghiêm trọng, ngay cả khi lần đầu giao hợp cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là chức năng cơ thể vẫn làm đúng nghĩa vụ của nó, làn da ửng hồng, đầu nhủ hoa cương cứng vươn cao, khe thịt ướt đẫm hút lấy tiểu huynh đệ cứng ngắc của nam nhân.
Cảm nhận nơi tư mật chặt chẽ kết hợp, Lạc Nam nhắm mắt lại, hồn lực của hắn lập tức tiến vào thăm dò linh hồn nàng, hắn muốn kiểm tra thương thế của nàng một cách trực tiếp nhất.
Chốc lát sau, chỉ thấy chân mày Lạc Nam ngày càng cau lại, gương mặt anh tuấn hơi khó coi, bời vì linh hồn bên trong Cơ Băng đã mờ nhạt đến cực điểm, thậm chí có dấu hiệu tán loạn, nếu không nhờ giường ngọc ôn nhưỡng có lẽ đã sớm hồn phi phách tán.
Tình huống so với Yên Nhược Tuyết trước đó nghiêm trọng hơn nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, hắn không tiếp tục chần chờ nữa, điều động toàn bộ hồn lực hiện có, thông qua nơi tư mật cuồn cuộn tiến vào thân thể nàng.
Điều khiển linh hồn thâm nhập thân thể người khác là một hành động mạo hiểm vô cùng, nếu bị đối phương chống cự sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Nếu linh hồn Lạc Nam mạnh hơn, hắn sẽ có thể tùy thời cắn nuốt linh hồn nàng để gia tăng thực lực, hoặc khống chế linh hồn nàng, biến nàng thành khôi lỗi của hắn.
Trường hợp khác nếu linh hồn Cơ Băng ngang bằng Lạc Nam, và nàng kịch liệt chống trả, sẽ dẫn đến cả hai lưỡng bại câu thương.
Tuy nhiên lúc này linh hồn Cơ Băng yếu ớt đến cực hạn, đương nhiên không có trường hợp chống trả xảy ra, mà Lạc Nam đương nhiên sẽ không hại nàng.
Khoan đã…
Nghĩ đến hai trường hợp trên, Lạc Nam sắc mặt bắt đầu âm trầm, trong lòng dâng lên một cổ lửa giận.
“Không sai, nàng là bị kẻ khác cưỡng ép thăm dò linh hồn, trong lúc chống trả dẫn đến trọng thương, hơn nữa linh hồn người kia cường đại hơn, vì thế Cơ Băng là người chịu thiệt”
Kim Nhi lúc này cũng lên tiếng xác nhận suy đoán của Lạc Nam là chính xác.
“Khốn khiếp, rốt cuộc là kẻ nào?”
Lạc Nam trong lòng thầm mắng, mặc dù có thể nói nhờ đối phương mà hắn gặp tỷ muội các nàng, bất quá nghĩ đến nàng bị tổn thương nghiêm trọng khiến hắn giận dữ phi thường.
Lạc Nam là người bao che thân nhân đến cực hạn, hắn đã xem Cơ Băng là người đàn bà của mình, kẻ nào động đến đều phải chết.
Bất quá hiện tại không phải lúc tức giận…
Hít sâu một hơi, linh hồn Lạc Nam đã hoàn toàn thâm nhập thân thể Cơ Băng, nơi tư mật vẫn luôn gắn kết chặt chẽ.
Ý niệm vừa động, vô số kinh văn cổ xưa được khắc trên linh hồn bắt đầu phát sáng, mà linh hồn hắn cũng truyền hồn lực sang linh hồn yếu ớt của nàng.
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh – Luyện Hồn”
Khác với những lần thôn phệ linh hồn của người khác, lần này Lạc Nam chủ động xuất ra hồn lực của mình cho linh hồn Cơ Băng thôn phệ.
Hai thân ảnh trần truống quấn quít, một trên một dưới, bắt đầu quá trình trị liệu...
Bên cạnh đó, Bạch Tố Mai xuất ra một quyển sách, chính là Đồng Tâm Kiếm Pháp hắn đưa cho nàng, bắt đầu xem xét tu luyện.
…
Ngoại giới.
Trong một hang động cách Linh Vũ Thành rất gần, một lão giả thân hình gầy gò đang đã tọa tu luyện, gương mặt phủ đầy lệ khí, xung quanh hắn là ba cổ thi thể kho héo nằm trên mặt đất, loáng thoáng có thể thấy từng tia hoảng sợ đến cực độ trên gương mặt họ.
Hiển nhiên trước khi chết đã nhận lấy điều gì đó kinh khủng.
Lão già gầy gò này chính là Huyết Linh Tông tam trưởng lão – Huyết Thường.
Kẹt ở bình cảnh Luyện Hư Trung Kỳ hồi lâu, Huyết Thường sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để đột phá, vốn dĩ đến Đấu giá hội chỉ để cạnh tranh Thiên Cấp vật phẩm, nhưng không ngờ ngoài ý muốn gặp được quan tài thần bí kia.
Sống đã vô số năm, có rất ít thứ lọt mắt Huyết Thường, đương nhiên kiến thức của hắn cũng rộng rãi vô cùng, tuy nhiên quan tài kia hắn lại nhìn hoàn toàn không thấu.
Điều đó khiến Huyết Thường vừa mừng lại vừa sợ, hy vọng chiếm lấy quan tài nghiên cứu từ đó tìm ra cơ duyên đột phá.
Vì thế mặc dù Phàm Không Hòa Thượng đã sớm mất kiên nhẫn rời đi, tuy nhiên hắn vẫn kiên trì ẩn núp nơi này chờ đợi, hắn không tin tiểu tử kia cả đời không rời Linh Vũ Thành.
Đang luyện hóa từng tia khí huyết của ba Nguyên Anh Tu sĩ còn sót lại, Huyết Thường thỏa mãn chép miệng.
Đột ngột, vô thanh vô tức.
Một kẻ hở hư không nứt ra.
Bóng đen uyển chuyển quỷ mị xuất hiện, vô biên linh lực ngưng tụ nơi bàn tay, một chưởng đập mạnh vào đầu Huyết Thường.
Tuy nhiên một Luyện Hư kỳ đương nhiên không dễ bị đánh lén như vậy.
“Kẻ nào?”
Huyết Thường gầm lên giận dữ, đã hơn ngàn năm từ khi đột phá Luyện Hư chưa ai dám tập kích hắn, bất quá cảm ứng được lực lượng cường đại từ chưởng lực kia, Huyết Thường sắc mặt hơi đổi, chỉ thấy thân thể hắn đột ngột móp méo, hình thành một luồng huyết vụ khéo léo né tránh.
ẦM
Chưởng lực vỗ hụt, hang động sụp đổ, ngọn núi hóa thành phấn vụn.
Bên trong Linh Vũ Thành, vô số cường giả cảm ứng được động tĩnh, cả đám sắc mặt đại biến, nhau nhau chạy đi xem kịch.
“Là Luyện Hư Kỳ đại chiến?” Thành chủ Mộc Hoành sắc mặt ngưng trọng, Hóa Thần Kỳ như hắn cũng không dám can thiệp cuộc chiến này, đành phải giả vờ câm điếc âm thầm theo dõi.
Bên trong đóng khói bụi mù mịt, thân ảnh Huyết Thường chật vật bay ra, sau lưng là một hắc ảnh áo choàng đen phủ kính toàn thân truy đuổi.
“Hừ, xem ta là con chuột sao? Huyết Âm Trảo” Huyết Thường giận giữ, bàn tay khô gầy nâng lên, vô số huyết vụ cấp tốc gia trì, hình thành cặp trảo sắc nhọn hướng người áo đen vồ tới.
Trước thế công sắc bén của Huyết Thường, người áo đen bình thản vô cùng, một màn hỏa diễm đã nhanh chóng bao trùm thân thể hắn.
“Hỏa linh căn?” Huyết Thường sắc mặt khó coi, huyết tu như hắn sợ nhất các loại thuộc tính có khả năng ăn mòn phá hủy cao.
Quả nhiên, chỉ thấy Huyết Âm trảo va chạm vào màn lửa, đã nhanh chóng tiêu tán, bóc hơi trong thiên địa, ngay cả cộng lông người kia cũng không đụng vào được.
“Qủa nhiên là Huyết Linh Tông người, cả đám dùng máu huyết tu luyện, đối với linh căn trời sinh không thèm để ý” Người áo đen trong lòng thầm nghĩ, Huyết Linh Tông chủ yếu dựa vào công pháp hấp thục huyết nhục làm lực lượng tu luyện, khả năng vận dụng linh căn của bọn hắn yếu kém vô cùng.
“Ngươi là ai?” Huyết Thường âm trầm hỏi, hắn không nhận ra thân phận người áo đen này.
“Ngươi không xứng biết” Người áo đen khàn khàn hét lớn: “Lao Hỏa Tù Lung”
Không cho Huyết Thường cơ hội tức giận, hỏa diễm tiếp tục tung hoành, nhiệt độ như có thể đốt thiên phần địa, cấp tốc hình thành một cự đại lồng giam, từ trên trời gián xuống, muốn đem hắn bao phủ.
“Không tốt” Huyết Thường sắc mặt khó coi, dựa vào nhãn lực của hắn đương nhiên nhận ra đây là một loại Địa Cấp vũ kỹ, nếu dính vào không chết cũng trọng thương.
“Huyết Thân Thuấn Ảnh”
Ngay khi lồng giam hỏa diễm sắp bao phủ, Huyết Thường cắn chặt răng, hai tay kết ấn, thân thể lập tức nổ tung thành huyết vụ, từng tia từng tia máu huyết biến mất trong thiên địa.
Bên ngoài lồng giam, máu huyết cấp tốc ngưng tụ, thân ảnh Huyết Thường lại hiện ra, chỉ là lúc này da dẽ hắn càng thêm tái nhợt, thậm chí thân thể gầy đi một vòng.
“Là ngươi bức ta” Huyết Thường sắc mặt dữ tợn, biết người trước mặt thực lực vượt xa mình, thủ đoạn bình thường không làm gì được đối phương.
Cắn lấy đầu lưỡi, một tia tiên huyết phun ra, Huyết Thường âm độc nói:
Chỉ thấy tia tiên huyết hình nhanh chóng tụ tập huyết vụ, hình thành một cái thần bí chú ấn, nhanh chóng hướng người áo đen tiếp cận.
“Hừ, bàn môn tà đạo” Người áo đen cười lạnh, hỏa diễm hình thành dòng sông cuốn về phía chú ấn.
“Nằm mơ” Huyết Thường cười lạnh nói, Huyết Chú Ấn là một loại Địa Cấp Cực Phẩm ấn chú, chỉ cần bị nó bám vào người, máu huyết của ngươi sẽ bị hút sạch chuyển dời qua thân thể người sử dụng, đương nhiên cái giá phải trả là dùng chân huyết của bản thân thi triển.
Quả nhiên chỉ thấy trước sự thiêu đốt điên cuồng của hỏa diễm, chú ẩn vẫn thản nhiên như không, tiếp tục công tới.
“Nát cho ta”
Người áo đen hét lớn một tiếng, chỉ thấy bầu trời vốn trong xanh quang đãn lập tức xuất hiện mây đen che phủ, một tia lôi quang lập tức đánh xuống chú ấn.
ĐOÀNG
“Làm sao có thể? Lôi hệ linh căn?” Huyết Thường hét lên thất thanh, trong lòng điên cuồng hoảng sợ, người áo đen này còn sở hữu một loại linh căn khác, hơn nữa còn nổi danh khủng bố sát phạt công kích nhất – Lôi hệ.
Rắc
Chú Ấn trước sự bá đạo của lôi đình bị đánh vỡ nát, Huyết Thường nhận lấy phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
“Không xong, trốn” Huyết Thường triệt để bỏ ý định chiến đấu, kẻ này quá mạnh, tiếp tục thì người thiệt thòi chỉ là hắn.
“Muốn trốn?” Người áo đen cười lạnh, gằn từng chữ nói:
“Lôi Động Cửu Tiêu”
“Lại là Địa Cấp vũ kỹ? đáng chết, kẻ này rốt cuộc có thân phận gì?” Huyết Thường trong lòng hoảng sợ đến cực điểm.
Sở hữu hai loại bá đạo linh căn không nói, thậm chí vũ kỹ sử dụng toàn hàng cao cấp, người như vậy hắn chưa từng đắc tội, không biết vì sao luôn nhằm vào hắn.
Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, lôi đình liên tục oanh kích, như cửu tiêu hạ phạ, mây đen che phủ bầu trời, dù chiến đấu xảy ra bên ngoài nhưng một nữa Linh Vũ Thành bị bóng tối bao phủ.
Sức mạnh của Luyện Hư kỳ quá mức bá đạo.
Vô số tu sĩ định xem cuộc vui hai chân run cầm cập, nhanh chóng rút về thành.
“Kính xin tiền bối Đa Bảo Các che chở” Thành chủ Linh Vũ thành Mộc Hoành bay người lên không, khom lương bái về Đa Bảo Các.
“Thành chủ yên tâm, người kia có chừng mực, sẽ không tổn hại Linh Vũ Thành” Thành Bích xuất hiện phía trước Đa Bảo Các trấn an nói.
“Hừ, vì nam nhân kia tức giận lớn như vậy sao?” Thành Bích trong lòng thầm suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên đầy thú vị, hiển nhân nhận ra người áo đen kia.
Mà lúc này, lôi đình đã bao phủ hoàn toàn trên đầu Huyết Thường, chực chờ oanh kích xuống.
“Huyết Thuẫn Hộ Thân” Huyết Thường sắc mặt tái nhợt, từ trữ vật giới chỉ lấy ra một tấm thuẩn lớn đỏ ngầu làm bằng máu, đây chỉ là một kiện Địa Cấp hạ phẩm pháp bảo, nó cấp tốc biến lớn, che chở thân thể gầy gò của Huyết Thường.
“Hừ chống cự trong vô vọng” Người áo đen cười lạnh, nghĩ đến kẻ này hùng hổ uy hiếp thiếu niên, trong lòng lại dâng lên một cổ lửa giận, cánh tay hướng về hư không hạ xuống.
Theo động tác của hắn, các tia lôi đình vốn chực chờ trên cao dữ tợn đánh xuống.
OÀNH OÀNH
Sau vài lần oanh kích, Huyết Thuẫn ảm đạm, rốt cuộc sau vài lần chống trọi, ầm ầm vỡ nát.
“AAAA Đại trưởng lão cứu mạng”
Huyết Thuẫn vỡ nát, đã có vài tia sét đánh trúng Huyết Thường, hắn lực bất tầm tâm rút ra một lệnh bài có chữ “Huyết”, nhanh chóng bóp nát.
“Hừ, động vào ta Huyết Linh Tông người, muốn chết”
Âm thanh già nua chợt vang vọng khắp thiên địa, uy áp cuồn cuộn của Luyện Hư Hậu Kỳ cấp bậc khiến hàng triệu người Linh Vũ Thành run lẩy bẩy.
Trong giây lát đó, không gian nứt vỡ, một cánh tay khô gầy cự đại xuyên thủng hư không, nắm lấy Huyết Thường đang hấp hối.
Đồng thời một cánh tay khác xuất hiện, hình thành Huyết Trảo vồ lấy người áo đen.
Trước cái vồ này, người áo đen nghiêm túc chưa từng có, Luyện Hư Kỳ mỗi tiểu cảnh giới chênh lệch như trời và đất, đối với Đại Trưởng lão Huyết Linh Tông, hắn không dám xem thường chút nào.
Chỉ thấy người áo đen chợt nâng hai tay, một tay bao phủ hõa diễm nhảy nhót, một tay còn lại lôi đình chóp động điên cuồng.
Hai cánh tay thong thả hòa nhập…
Một lực lượng mới được sinh ra, hỏa cùng lôi triệt để dung hợp.
Một quả cầu lửa bên trong lấp lóe lôi điện xoay tròn trên tay người áo đen, hướng về cánh tay khô gầy ném tới.
ĐOÀNG
Trước va chạm kịch liệt, âm thanh vang trời bùng nổ, vô số tu sĩ Linh Vũ Thành thất khiếu chảy máu, màn nhỉ nứt vỡ.
Yêu thú trong Sơn Mộc Lâm run rẩy kịch liệt, cả đám nằm im trên đất.
AAAAAAAAAAAA
Tiếng hét thảm khủng bố truyền đến, chỉ thấy huyết trảo khô gầy nát thành thịt vụn, không gian run rẩy kịch liệt.
“Lôi dung hợp cùng hỏa? Tà Hoàng truyền nhân? Huyền Băng Đế Quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi, Huyết Linh Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi, KHỐN KIẾP!!!”
Vô tận hận ý vang vọng khắp thiên địa, khe nứt không gian rốt cuộc khép lại.
Cả bầu trời chỉ còn duy nhất thân ảnh áo đen lơ lửng, lại như thiên thần hạ phàm, không người dám nhục.
“Đáng tiếc, ta còn chưa tinh thông, nếu không Huyết Thường hẳn phải chết a”
Người áo đen mặc kệ uy hiếp và oán hận, lẩm bẩm nói rất nhỏ, lập tức thi triển thân pháp, biến mất trong thiên địa.
Thành Bích lơ lửng trước Đa Bảo Các, thất thần nhìn chằm chằm hư không, trong lòng mang theo vô số nghi hoặc lẩm bẩm:
“Lôi Hỏa Huyền Công? Nàng là từ nơi nào học được đâu này?”
...
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 43: Huyết Thường thảm trạng
10.0/10 từ 31 lượt.