Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Chương 9: Dùng bữa cùng Tiểu Linh
"Thì hôm qua đưa cậu trở về nhà, tớ có thấy một chút nên đoán ra."
Lăng Nhữ Y theo ánh nhìn của Tiểu Linh, che chắn lồng ngực lại với sự đề phòng "Cậu thấy cái gì?"
"Thì thấy những thứ không nên thấy thôi" Nhan Tiểu Linh ma mị cười, ám thị lên bộ quần áo của Nhữ Y "Thấy những thứ mà cậu đang che dấu đó, đang tháng năm nóng như lửa đốt này mà cậu lại mặc áo len cổ lọ, cậu giấu được người ta chứ không giấu được tớ đâu, hôm qua tớ thấy hết rồi."
Lăng Nhữ Y nghiêm mặt, hai môi mím lại đe doạ "Cậu... Im cái miệng đó lại."
"Haha" Nhan Tiểu Linh cười to, đơn nhiên là Nhan Tiểu Linh sẽ không nói với người khác, Tiểu Linh kéo chiếc ghế đến gần Nhữ Y, tò mò vô cùng thì thầm hỏi "Chuyện giữa hai người là sao vậy? Chẳng phải cậu nói, tổng giám đốc rất ghét cậu sao? Sao hôm trước lại ùn ụt rồi."
Lăng Nhữ Y liếc nhìn xung quanh, các nhân viên khác đang chăm chỉ làm việc, Lăng Nhữ Y hất mặt xua đuổi Tiểu Linh.
"Không tiện nói chuyện, cậu lo đi làm việc đi."
"Ha, thế khi tiện phải nói với tớ đó ha" Nhan Tiểu Linh nháy mắt, kéo kéo chiếc ghế về bàn làm việc ngay ngắn, bắt đầu chú ý vào tài liệu trên bàn làm việc. Nghiêm túc chưa được ba giây, Tiểu Linh sức nhớ ra gì đó, ngẩn đầu nhìn Nhữ Y.
"Nè Nhữ Y."
Lăng Nhữ Y cũng chỉ vừa mới cầm chiếc bút lên, còn chưa kịp viết ra chữ nào ra, cô ngẩn đầu lên đầy ngán ngẫm nhìn cô bạn thân.
Lại
đi ăn đi, ùmm... Hôm
Y hình dung ra bữa ăn thịt nướng cùng rượu trái cây liền
Y giơ lên tập tài liệu
ngón tay, đá lông
im lặng, đầu
đưa một nửa qua cho Nhan Tiểu
Tiểu Linh cũng thường đi cùng cô, cả hai sẽ ngồi ở một quán dạo nào đó ăn uống no say, Tiểu Linh và Nhữ Y
một chút đắng đo, nhưng cũng chỉ có hai ngày này, biết đâu tối
thuộc, hai người đã ăn ở đây suốt ba năm qua. Vừa ngồi xuống bàn thì chủ quán bác Năm đã
đầy ấp rau, một chai soju, Nhữ Y và
chiếc bụng đói, Nhan Tiểu Linh bắt đầu cái
viên kia nói trưởng phòng Lâm đang sảy ra mâu
vỉ nướng, mắt mở to bật cười "Trả
đâu" Tiểu Linh cũng lật thịt "Dự án hợp tác với An thị đã chốt
của Mạc Đình Quân từ lúc anh mới bắt đầu tiếp quản Mạc thị cho đến nay, cũng năm hay sáu năm
rất sùng bái, ái mộ Hạ Tình, trong mắt
Hạ thật sự rất tài giỏi"
bò đã nướng chính bỏ vào chén của mình, cầm chiếc kéo nhỏ cắt ra thành từng mảnh với sự ghét bỏ "Cô ta cũng có phải là phu nhân của tổng giám
Y cười ngượng, nói ra thì, Lăng Nhữ Y
viên nịnh bợ cô ta, nói cậu nào là lười biếng, không có năng lực, không xứng với Mạc tổng" Tiểu Linh gắp miếng thịt đã cắt ra, bỏ vào miệng nhai nhai "Nói thật, tớ nhìn chỉ thấy
miệng không ngừng luyên thuyên, Lăng Nhữ Y
nhân sao? Đâu có dễ, cậu còn ngồi
nhai nhai thịt bò tan chảy trong miệng,
duy nhất tôn trọng Nhữ Y cũng là người duy nhất thật
của Nhữ Y và Mạc tổng, cô có chút ngưỡng mộ Nhữ Y vì đã cưới được người đàn ông thành đạt như Mạc tổng. Sau này biết rõ chuyện từ miệng Nhữ Y, Tiểu Linh càng
làm người thứ ba. Nhưng về sau, Tiểu Linh lại không nghĩ như vậy nữa, vì ba năm hôn nhân lạnh nhạt, bị Mạc Đình Quân ruồng bỏ cũng đã là sự trả
quyết vì hạnh phúc của cô, vô tình đẩy
quên bén vấn đề quan trọng "À
miệng, tay cầm cây gắp thịt đảo
cậu
lại thay đổi kìa, trước đây chẳng
Lăng Nhữ Y trầm mặt, bàn tay bỏ xuống cây gắp thịt, ánh mắt trầm luân nhìn khói thịt bay bay.
"Chính tớ cũng không biết nữa, đột nhiên hôm đó anh ấy lại như vậy, tớ cũng có phản kháng nhưng cậu cũng biết hậu quả rồi."
Một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể phản kháng lại một người đàn ông, Nhan Tiểu Linh ngạc nhiên ầm ự trong miệng.
"Vậy... Tức là cậu... Bị cưỡng ép... Hả?"
Lăng Nhữ Y mím môi, tay cầm lên chai soju rót ra ly rượu nhỏ, nâng lên trước mặt Nhan Tiểu Linh.
"Nào."
Nhan Tiểu Linh cầm lên ly rượu cụng vào ly của Nhữ Y, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn cô đang ngẩn đầu uống, uống xong còn cười cười tiếp tục dùng bữa.
Một cách gián tiếp tả lời câu hỏi của Tiểu Linh, Tiểu Linh thật sự kinh ngạc, há hốc miệng há mắt mở.
Trong lòng không ngừng gào thét, làm sao Lăng Nhữ Y còn có thể bình thản như vậy? Sức chịu đựng của bạn cô thật sự khiến cô phải thốt lên.
Con mẹ nó phi thường làm sao!
Còn tiếp...
_ThanhDii
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp