Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
Chương 38: Nghi ngờ
Đó là những gì Nhữ Y mong muốn, nhưng thật sự tìm chị quá khó, cô nhờ chồng của Thu An làm ở phía cục kiểm soát vẫn không tìm ra tin tức của Nhữ Nhi. Tìm kiếm cả tháng trời không một tin tức, Lăng Nhữ Y rơi vào tuyệt vọng buồn rầu, cô cũng hiểu được một phần bất lực của anh năm ấy khi không tìm được chị.
Lúc này, Lăng Nhữ Y đang ngồi trầm tư ở bàn làm việc cũng đã sắp đến giờ nghỉ trưa. Lăng Nhữ Y thờ thẫn một lúc, Nhan Tiểu Linh đau đớn ôm bụng nằm dài trên bàn một cách cực kì đau khổ.
"A... Đau bụng quá... Đau chết tôi mất a~"
Nghe tiếng than thở của cô bạn, Lăng Nhữ Y xoay đầu nhìn Tiểu Linh "Bị làm sao đấy?"
"Mhu... Ngày rằm tháng tám, dì nguyệt ghé thăm, bé dâu gõ cửa, ahuhu."
Ra là do đến tháng, Lăng Nhữ Y mĩm cười, vấn đề nan giải của bất kì người phụ nữ nào trên thế giới này.
Cô mĩm cười nhưng ngay lập tức nụ cười trên môi Nhữ Y khô cứng lại, nhắc mới nhớ... Gần hai tháng rồi kinh nguyệt của cô không đến. Nhan Tiểu Linh nhìn thấy nét mặt cô bạn khô cứng, xem ra còn cứng ngắt hơn người đang đau bụng như cô, liền hỏi.
"Sao vậy? Nhìn mặt cậu không tốt lắm?"
Lăng Nhữ Y chợt ngừng "Cậu nhắc mới nhớ... Hình như tháng này kinh nguyệt của tớ không đến."
cũng không có đến,
cảm thấy kỳ lạ ngay "Đúng thật,
tháng mặt mài cô chỉ có trắng bệch, cả ngày đau nhức ôm bụng.
vào lỗ tai Lăng Nhữ Y "Mua que
phản ứng nhanh, gương mắt trở nên tái miết biện
tầng suất rất ít, khả năng dính thai rất thấp,
nhất nên mua que thử đi" Nhan Tiểu Linh nói, gương
lên phòng tổng nghỉ trưa. Mang tâm trạng không được tốt đi vào phòng
nhau ngủ một giấc. Nhìn bề ngoài có thể thấy quan hệ hai người tiến triển tốt, nhưng thật chất ở
thức ăn rất ngon tuy nhiên cô nuốt không trôi. Tâm thất cứ lo lắng
quan sát sắc mặt của anh. Mạc Đình Quân không cần nhìn cũng có thể nhận ra
chuyện
Nhai nuốt hết một ngụm đồ ăn, Lăng Nhữ Y nuốt thêm một ngụm nước bọt trấn an lo lắng trong lòng. Cô giống như một đứa nhỏ
gì thì
cô có chuyện muốn nói, anh buông xuống thìa bạc,
túc rồi, Lăng Nhữ Y bày ra vẻ mặt bình tĩnh
Lăng Nhữ Y chần chừ, hai bàn tay nắm thành quả
bối rối, gương mặt tái tái liếc dọc liếc ngang "Ừ thì... Đột
ngay, Mạc Đình Quân nghe vậy liền thả
ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cảnh cáo Lắng Nhữ Y "Tốt nhất em không
đầu cô càng nặng mà gục xuống, che đi đôi mắt u
biết
miệng anh cảm giác thật tê tái, trái tim như bị
cô không muốn gàng buộc anh, sớm muộn gì cô cũng phải trả anh
tháng kinh nguyệt
khí nhìn Lăng Nhữ Y chằm chằm. Bởi lẽ, cô
có
Không có? Như thế vì sao cô lại đề cập đến chuyện này? Bộ dạng giấu dím của cô, Mạc Đình Quân trừng lớn mắt, thân ảnh to lớn đứng bật dậy như bóng ma.
"Đến bệnh viện với tôi."
"Anh hiểu lầm rồi, em thật không có" Lăng Nhữ Y hết cách bào chữa, nhưng gương mặt Đình Quân càng một đen lại.
"Có hay không đến bệnh viện kiểm tra là rõ."
Nếu lỡ như có thật thì làm sao? Lăng Nhữ Y không dám nghĩ đến, cô vội nói nhanh.
"Em thật sự không có, anh không tin thì cũng không cần phiền phức như vậy, chiều nay em mua que về thử là được."
Mạc Đình Quân dừng lại ánh mắt, bàn tay anh nắm thành quả đấm, con ngươi nổi lên tơ máu, thở ra hơi nặng nề.
"Được thôi, chiều tan tầm về cùng tôi."
Còn tiếp...
_ThanhDii
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp