Thông tin truyện
Bé Đáng Thương Của Bùi Tiên Sinh Siêu Ngoan Ngoãn
Đánh giá:
10.0/10 từ 16 lượt.
Nội dung truyện Bé Đáng Thương Của Bùi Tiên Sinh Siêu Ngoan Ngoãn Thể loại: Song khiết, Hào môn thế gia, Sảng văn, Đô thị tình duyên, 1v1, Ấm áp, Chữa lành, chữa khỏi, HE
Edit: Ôn Nhu Xanh.
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành.
Nguồn: Wikidich.
Văn án
Thụ mỹ nhân, thanh lãnh, mắc chứng hậm hực, rối loạn ngôn ngữ x Công đại lão thương giới, thâm tình.
———————
Bùi Xuyên là người quản lý Bùi thị nổi danh ở thành phố A, trong miệng mọi người là một kẻ độc đoán, tàn nhẫn, hung bạo, không quan tâm cảm tình.
Nhưng lại có ngày, một người lạnh lùng như thế lại cứu vớt một đứa bé tội nghiệp, trên người toàn vết thương, đem về nhà chăm sóc.
Bé đáng thương không nói lời nào cũng không thèm để ý đến ai, mỗi ngày chỉ lẳng lặng trốn ở một góc trong phòng, gương mặt vừa lạnh lùng, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, trông có vẻ yếu ớt đến nỗi chỉ cần chạm một cái là vỡ vụn.
Về sau bác sĩ nói cậu mắc chứng hậm hực* ở mức độ thấp cùng với chứng rối loạn ngôn ngữ.
(*) Bực tức, khó chịu trong lòng mà không thể nói ra, không thể làm gì được. Mình lên xem trên mạng thì nó có vẻ giống một loại bệnh tự kỉ.
Bỏ ngoài tai lời đồn không gần gũi với người tình ở bên ngoài, Bùi gia đích thân chăm sóc và che chở bé đáng thương mình nhặt được.
Mãi đến sau này, toàn bộ tầng lớp những người cấp cao ở A thành đều biết bên cạnh Bùi gia đột nhiên xuất hiện một tiểu mỹ nhân tựa như yêu tinh dính người, bất cứ lúc nào cũng dính với nhau, ngay cả trong lúc mở họp, Bùi gia cũng dẫn theo người kia.
Trong suốt mười chín năm cuộc đời, Lâm Tuế Từ đều sống trong bóng tôi cô độc, là đứa con riêng bị người ta chán ghét, phỉ nhổ, không có ai yêu thương cậu.
Cho đến khi cậu gặp Bùi Xuyên.
Chính Bùi Xuyên đã nắm tay cậu, đưa cậu từ bóng tối ra ngoài ánh mặt trời.
Đối với Lâm Tuế Từ, Bùi Xuyên là người cứu rỗi cậu, là ánh sáng của cuộc đời cậu.
Mà có điều Lâm Tuế Từ không biết, ở thời điểm rất sớm của nhiều năm về trước, cậu mới chính là người đã kéo Bùi Xuyên từ trong vực sâu ra ngoài ánh sáng.
Tất cả những dịu dàng, kiên nhẫn mà Bùi Xuyên có đều dành cho Tuế Tuế.
Mà Tuế Tuế cũng mang tất cả sự ỷ lại, tin tưởng của cậu làm quà đáp lễ cho hắn.
Lần đầu tiên Tuế Tuế mở miệng nói chuyện lại lần nữa chính là lúc gọi tên Bùi Xuyên.
Tuế Tuế trước mặt người ngoài thì lạnh nhạt, xa cách, chỉ riêng ở trước mặt Bùi Xuyên thì cậu sẽ khóc, sẽ làm nũng, vành tai nhỏ đỏ ửng gọi một tiếng "Ông xã".
Edit: Ôn Nhu Xanh.
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành.
Nguồn: Wikidich.
Văn án
Thụ mỹ nhân, thanh lãnh, mắc chứng hậm hực, rối loạn ngôn ngữ x Công đại lão thương giới, thâm tình.
———————
Bùi Xuyên là người quản lý Bùi thị nổi danh ở thành phố A, trong miệng mọi người là một kẻ độc đoán, tàn nhẫn, hung bạo, không quan tâm cảm tình.
Nhưng lại có ngày, một người lạnh lùng như thế lại cứu vớt một đứa bé tội nghiệp, trên người toàn vết thương, đem về nhà chăm sóc.
Bé đáng thương không nói lời nào cũng không thèm để ý đến ai, mỗi ngày chỉ lẳng lặng trốn ở một góc trong phòng, gương mặt vừa lạnh lùng, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, trông có vẻ yếu ớt đến nỗi chỉ cần chạm một cái là vỡ vụn.
Về sau bác sĩ nói cậu mắc chứng hậm hực* ở mức độ thấp cùng với chứng rối loạn ngôn ngữ.
(*) Bực tức, khó chịu trong lòng mà không thể nói ra, không thể làm gì được. Mình lên xem trên mạng thì nó có vẻ giống một loại bệnh tự kỉ.
Bỏ ngoài tai lời đồn không gần gũi với người tình ở bên ngoài, Bùi gia đích thân chăm sóc và che chở bé đáng thương mình nhặt được.
Mãi đến sau này, toàn bộ tầng lớp những người cấp cao ở A thành đều biết bên cạnh Bùi gia đột nhiên xuất hiện một tiểu mỹ nhân tựa như yêu tinh dính người, bất cứ lúc nào cũng dính với nhau, ngay cả trong lúc mở họp, Bùi gia cũng dẫn theo người kia.
Trong suốt mười chín năm cuộc đời, Lâm Tuế Từ đều sống trong bóng tôi cô độc, là đứa con riêng bị người ta chán ghét, phỉ nhổ, không có ai yêu thương cậu.
Cho đến khi cậu gặp Bùi Xuyên.
Chính Bùi Xuyên đã nắm tay cậu, đưa cậu từ bóng tối ra ngoài ánh mặt trời.
Đối với Lâm Tuế Từ, Bùi Xuyên là người cứu rỗi cậu, là ánh sáng của cuộc đời cậu.
Mà có điều Lâm Tuế Từ không biết, ở thời điểm rất sớm của nhiều năm về trước, cậu mới chính là người đã kéo Bùi Xuyên từ trong vực sâu ra ngoài ánh sáng.
Tất cả những dịu dàng, kiên nhẫn mà Bùi Xuyên có đều dành cho Tuế Tuế.
Mà Tuế Tuế cũng mang tất cả sự ỷ lại, tin tưởng của cậu làm quà đáp lễ cho hắn.
Lần đầu tiên Tuế Tuế mở miệng nói chuyện lại lần nữa chính là lúc gọi tên Bùi Xuyên.
Tuế Tuế trước mặt người ngoài thì lạnh nhạt, xa cách, chỉ riêng ở trước mặt Bùi Xuyên thì cậu sẽ khóc, sẽ làm nũng, vành tai nhỏ đỏ ửng gọi một tiếng "Ông xã".