Thông tin truyện
Bất An Vu Thất
Đánh giá:
10.0/10 từ 32 lượt.
Nội dung truyện Bất An Vu Thất Văn án:
Dụ Tễ nhặt được một Ôn tiên sinh bị đâm tới choáng váng, cầm về làm ấm giường, nấu ăn cũng được.
(Sai, Ôn tiên sinh không biết nấu ăn, tính tình lại xấu. Dù mất trí nhớ vẫn bá đạo như thường, sức lực rất lớn nhưng cũng nhạy cảm, dán tờ ghi nhớ lên tay mà đã bị dị ứng rồi.
Tiểu Dụ Tễ như công chúa bị vây trong lâu đài chờ người tới cứu. Ba của cậu ấy vây cậu trong lâu đài, không được rời thành phố nửa bước. Là một tra nam ba ba. Nhưng công chúa của chúng ta lại càng thông minh.)
Trích đoạn:
“Đừng tưởng nhặt được người ta về là người ta sẽ nghe lời, trong chuyện này thì mơ đi.”
Nhiệt liệt đề cử.
Dụ Tễ dùng hết sức lực, ở loạt đá ngầm ẩm ướt kia trượt chân không dưới hai lần mới đem được Ôn Thường Thế lôi đến bên cạnh xe, nhét vào ghế sau. “Phanh” một cái đóng lại cửa xe, Dụ Tễ vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái lại quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Thường Thế một cái.
Ôn Thường Thế co chân nằm trên ghế đệm, vẫn không nhúc nhích, trong bóng tối mà nặng nề hôn mê. Làm Dụ Tễ nhớ tới lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhau, Ôn Thường Thế không phải người sẽ mang bộ dáng kia.
Đêm đó, Dụ Tễ bồi bên người cha cậu Thiệu Anh Lộc ở ngoài biển Nghi Thị câu cá.
Thu hoạch kha khá, đang muốn trở về, Thiệu Anh Lộc lại nhận được một cuộc điện báo.
Dụ Tễ nhặt được một Ôn tiên sinh bị đâm tới choáng váng, cầm về làm ấm giường, nấu ăn cũng được.
(Sai, Ôn tiên sinh không biết nấu ăn, tính tình lại xấu. Dù mất trí nhớ vẫn bá đạo như thường, sức lực rất lớn nhưng cũng nhạy cảm, dán tờ ghi nhớ lên tay mà đã bị dị ứng rồi.
Tiểu Dụ Tễ như công chúa bị vây trong lâu đài chờ người tới cứu. Ba của cậu ấy vây cậu trong lâu đài, không được rời thành phố nửa bước. Là một tra nam ba ba. Nhưng công chúa của chúng ta lại càng thông minh.)
Trích đoạn:
“Đừng tưởng nhặt được người ta về là người ta sẽ nghe lời, trong chuyện này thì mơ đi.”
Nhiệt liệt đề cử.
Dụ Tễ dùng hết sức lực, ở loạt đá ngầm ẩm ướt kia trượt chân không dưới hai lần mới đem được Ôn Thường Thế lôi đến bên cạnh xe, nhét vào ghế sau. “Phanh” một cái đóng lại cửa xe, Dụ Tễ vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái lại quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Thường Thế một cái.
Ôn Thường Thế co chân nằm trên ghế đệm, vẫn không nhúc nhích, trong bóng tối mà nặng nề hôn mê. Làm Dụ Tễ nhớ tới lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhau, Ôn Thường Thế không phải người sẽ mang bộ dáng kia.
Đêm đó, Dụ Tễ bồi bên người cha cậu Thiệu Anh Lộc ở ngoài biển Nghi Thị câu cá.
Thu hoạch kha khá, đang muốn trở về, Thiệu Anh Lộc lại nhận được một cuộc điện báo.