Thông tin truyện
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Hạ An An là một bé gái mắc chứng tự kỷ, chuyển đến nơi ở mới cùng mẹ khi mới 4 tuổi rưỡi. Thế giới của cô bé bỗng chốc có thêm một ứng dụng di động mang tên “App khách sạn mèo”.
Vào một ngày nọ, một chú mèo trắng đi ngang qua nhà của An An.
[Khách sạn của bạn xuất hiện một khách hàng tiềm năng. Hãy sắp xếp chỗ ở và chờ khách hàng đến nhận phòng.]
An An bê chiếc thùng giấy bỏ đi ra đặt ở sân sau. Một chú mèo con màu cam len lén chui vào trong thùng lăn lộn.
[Chúc mừng bạn! Khách sạn Mèo hoang của bạn đã có vị khách đầu tiên. Thời gian lưu trú: 5 phút. Thưởng 5 xu vàng. Bạn có muốn rút tiền không?]
Dần dần, An An nhận ra rằng cô bé thực sự sở hữu một khách sạn dành cho mèo.
***
Mỗi năm vào mùa đông, khu vực xung quanh khu nhà An An thường có nhiều mèo hoang bị chết do lạnh và đói. Tuy nhiên, kể từ khi An An và mẹ cô bé chuyển đến, lũ mèo được cung cấp đầy đủ thức ăn và chỗ ở. Mùa xuân năm sau, không chỉ toàn bộ mèo hoang đều sống sót, mà còn có thêm vài lứa mèo con mới.
Đàn mèo quyết định chọn An An là đối tượng bảo vệ trọng điểm, đồng hành cùng cô bé lớn lên.
Khi An An bắt đầu đi học mẫu giáo, lũ mèo thay nhau đưa cô bé đến trường, núp bên ngoài cửa sổ canh gác bất kể nắng mưa.
Mèo Golden tên Nguyên Bảo phấn khích nói: “Hôm nay đến lượt tôi đưa cô bé đi học mẫu giáo rồi! Trước khi vào lớp, cô ấy đã vuốt ve đầu tôi! Cô ấy vuốt ve tôi đấy!”
Mèo Sư Tử tên Lai Nhân kiêu ngạo “ừ” một tiếng: “Hôm qua cô ấy ôm tôi đi trượt cầu tuột. Cảm giác cũng không tệ.”
Mèo Cam tên Đa Tể lườm một cái: “Có gì to tát đâu, cô bé có một cuốn sổ vẽ, toàn vẽ tôi thôi. À, có một bức vẽ cô ấy ôm tôi.”
Lũ mèo: “…”
Mẹ của An An phát hiện, dưới sự đồng hành của những chú mèo, chứng tự kỷ của con gái dần được chữa khỏi. Cô bé còn học được cách chủ động giao tiếp với mọi người và có thêm nhiều bạn tốt.
Chương mới cập nhật
Danh sách chương
- Chương 151: Phi vụ lớn
- Chương 152: Đây là bản đồ
- Chương 153: Thiết Hàm Hàm
- Chương 154: Mèo chạy trên đường
- Chương 155: Chúng tôi đều nghe cậu
- Chương 156: Vì cậu mà tới
- Chương 157: Vì cuộc sống mà phải làm diễn viên
- Chương 158: Kỳ Lân càng ngày càng giống chó Golden
- Chương 159: Hạng nhất
- Chương 160: Ngôi làng thần bí
- Chương 161: Tớ có một bí mật…
- Chương 162: Lên đường
- Chương 163: Chỗ ẩn nấp
- Chương 164: Thu lưới
- Chương 165: Mang chúng về nhà
- Chương 166: Nó không nghe nhầm chứ?
- Chương 167: Phương án trị liệu
- Chương 168: Họp toàn thể
- Chương 169: Chuyển lời
- Chương 170: Lý do mượn mèo
- Chương 171: Mệt mỏi quá, hủy diệt đi
- Chương 172: Hai mặt trứ danh
- Chương 173: Tranh thủ cho kịp thời cơ
- Chương 174: Đa Tể là linh vật
- Chương 175: Ba tin tốt
- Chương 176: Tôi đói
- Chương 177: Anh sai rồi
- Chương 178: Thật nhiều mèo lạ
- Chương 179: Cái gì cũng có thể nhặt được
- Chương 180: Mật mã nổi tiếng
- Chương 181: Tắm cho mèo không hề dễ
- Chương 182: Ăn bánh vẽ
- Chương 183: Tiểu Hạnh Vận(*)
- Chương 184: Ngày mở cửa
- Chương 185: Thứ tự chờ vuốt ve
- Chương 186: Hiện trường theo đuổi thần tượng
- Chương 187: Người này không phù hợp
- Chương 188: Không hiểu thì dạy
- Chương 189: Hoa Hoa có nhà rồi
- Chương 190: Tư cách dự thi
- Chương 191: Chị ấy là phù hợp nhất
- Chương 192: Chị đồng ý thử một chút
- Chương 193: Kỳ tích
- Chương 194: Nếu chia tay thì làm thế nào?
- Chương 195: Tìm chủ mới cho Bác Ca
- Chương 196: Ba lại kéo chân sau nữa à?
- Chương 197: Hai triệu chứng
- Chương 198: Không dám đánh cược
- Chương 199: Mê mẩn không thôi
- Chương 200: Gặp lại