Thông tin truyện
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Hạ An An là một bé gái mắc chứng tự kỷ, chuyển đến nơi ở mới cùng mẹ khi mới 4 tuổi rưỡi. Thế giới của cô bé bỗng chốc có thêm một ứng dụng di động mang tên “App khách sạn mèo”.
Vào một ngày nọ, một chú mèo trắng đi ngang qua nhà của An An.
[Khách sạn của bạn xuất hiện một khách hàng tiềm năng. Hãy sắp xếp chỗ ở và chờ khách hàng đến nhận phòng.]
An An bê chiếc thùng giấy bỏ đi ra đặt ở sân sau. Một chú mèo con màu cam len lén chui vào trong thùng lăn lộn.
[Chúc mừng bạn! Khách sạn Mèo hoang của bạn đã có vị khách đầu tiên. Thời gian lưu trú: 5 phút. Thưởng 5 xu vàng. Bạn có muốn rút tiền không?]
Dần dần, An An nhận ra rằng cô bé thực sự sở hữu một khách sạn dành cho mèo.
***
Mỗi năm vào mùa đông, khu vực xung quanh khu nhà An An thường có nhiều mèo hoang bị chết do lạnh và đói. Tuy nhiên, kể từ khi An An và mẹ cô bé chuyển đến, lũ mèo được cung cấp đầy đủ thức ăn và chỗ ở. Mùa xuân năm sau, không chỉ toàn bộ mèo hoang đều sống sót, mà còn có thêm vài lứa mèo con mới.
Đàn mèo quyết định chọn An An là đối tượng bảo vệ trọng điểm, đồng hành cùng cô bé lớn lên.
Khi An An bắt đầu đi học mẫu giáo, lũ mèo thay nhau đưa cô bé đến trường, núp bên ngoài cửa sổ canh gác bất kể nắng mưa.
Mèo Golden tên Nguyên Bảo phấn khích nói: “Hôm nay đến lượt tôi đưa cô bé đi học mẫu giáo rồi! Trước khi vào lớp, cô ấy đã vuốt ve đầu tôi! Cô ấy vuốt ve tôi đấy!”
Mèo Sư Tử tên Lai Nhân kiêu ngạo “ừ” một tiếng: “Hôm qua cô ấy ôm tôi đi trượt cầu tuột. Cảm giác cũng không tệ.”
Mèo Cam tên Đa Tể lườm một cái: “Có gì to tát đâu, cô bé có một cuốn sổ vẽ, toàn vẽ tôi thôi. À, có một bức vẽ cô ấy ôm tôi.”
Lũ mèo: “…”
Mẹ của An An phát hiện, dưới sự đồng hành của những chú mèo, chứng tự kỷ của con gái dần được chữa khỏi. Cô bé còn học được cách chủ động giao tiếp với mọi người và có thêm nhiều bạn tốt.
Chương mới cập nhật
Danh sách chương
- Chương 101: Bộc bạch tâm sự
- Chương 102: Lại đến thăm
- Chương 103: Đã luyện tập đặc biệt
- Chương 104: Sự cố bất ngờ
- Chương 105: Khách không mời mà đến
- Chương 106: Xem camera giám sát
- Chương 107: Con ai nấy lo
- Chương 108: Chuẩn bị livestream
- Chương 109: Tôi sẽ không buông tay đâu
- Chương 110: Phải làm tốt hơn
- Chương 111: Người chúng ta phải bảo vệ
- Chương 112: Xếp hàng ra sân
- Chương 113: Tỉnh lại đi, mọi người đều muốn, không tới phiên cậu đâu
- Chương 114: Cục cưng lang thang
- Chương 115: Nhất định phải mời được cô bé
- Chương 116: Nhận được tin tức
- Chương 117: Làm mèo nhỏ của chị nhé?
- Chương 118: Lần đầu tới
- Chương 119: Người được chọn
- Chương 120: Không nghiêm túc nổi rồi
- Chương 121: Chuẩn bị hành lý
- Chương 122: Nuôi con khó quá
- Chương 123: Phản ứng của con chó
- Chương 124: Cho anh một vài lời khuyên
- Chương 125: Dắt chó đi dạo
- Chương 126: Thăm nom
- Chương 127: Rút thăm
- Chương 128: Phán đoán sai số không nhỏ
- Chương 129: Ra quân bất lợi
- Chương 130: Náo loạn
- Chương 131: Không sủa nữa?
- Chương 132: Nếu chị đã nói vậy thì được
- Chương 133: Đến thăm lúc đêm khuya
- Chương 134: Sai sót rồi
- Chương 135: Xin đồ ăn vặt
- Chương 136: Chân tướng
- Chương 137: Tớ mượn Đa Tể một chút
- Chương 138: Phiên dịch viên
- Chương 139: Làm mẫu
- Chương 140: Cô ấy không sợ tôi
- Chương 141: Người huấn luyện chó
- Chương 142: Con chó trên lầu hai
- Chương 143: Phúc Đại
- Chương 144: Những khó khăn của Tiểu Chiêu
- Chương 145: Câu chuyện của Kỳ Lân
- Chương 146: Nhưng chú không được kể lung tung
- Chương 147: Nảy ra một ý tưởng táo bạo
- Chương 148: Thì thầm bên tai
- Chương 149: Điểm yếu của Kỳ Lân
- Chương 150: Còn thông tin nào nữa không?